Gốc là Hỗn bất lận [混不吝]: là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với “không sợ gì hết”.
Editor: BơDư Noãn Noãn hôm nay thức dậy lại có chút muộn, chờ lúc cô tỉnh ngủ, bên người cũng chỉ có một mình Trần Xảo Cầm.
Bị Trần Xảo Cầm ôm đi giải quyết vấn đề sinh lý, rửa mặt rửa tay, lại đi ăn sáng, như vẫn không có chờ được Cố Mặc.
Dư Noãn Noãn có chút kỳ quái, Cố Mặc sao hôm nay đến giờ này còn không có tới?Thấy Dư Noãn Noãn liên tiếp nhìn ra phía ngoài cửa, lúc đầu Trần Xảo Cầm là có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh liền hiểu được Dư Noãn Noãn là đang tìm cái gì.
“Noãn Bảo, con đang tìm Ngốc Bảo sao?”Dư Noãn Noãn nghe xong nhìn về phía Trần Xảo Cầm, ánh mắt trông mong chờ đợi Trần Xảo Cầm nói tiếp.
Trần Xảo Cầm đem Dư Noãn Noãn bế lên, lấy cái mũ nhỏ bên cạnh đội lên cho Dư Noãn Noãn, một bên đi ra ngoài một bên nói, “Công việc trong đất bận rộn xong rồi, mẹ Ngốc Bảo có thời gian chăm sóc, cho nên mới không đem Ngốc Bảo mang lại đây, nếu Noãn Bảo nhớ, chúng ta liền đi xem xem Ngốc Bảo ở nhà làm cái gì nha!”Dù sao Cố gia cũng ở cách vách, đi qua xem chẳng qua chỉ có hai bước chân.
Có thể không ở trong phòng đợi, Dư Noãn Noãn liền cảm thấy cao hứng.
Từ khi sinh ra tới nay, đại bộ phận thời gian cô đều là ở trong phòng, tiếp theo chính là trong viện Dư gia, ra cửa số lần thật là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nói như vậy, lần này thật đúng là muốn cảm ơn Cố Mặc.
Có cậu ta làm cái cớ, cô mới có thể lại lần nữa ra cửa nha!Trần Xảo Cầm ôm Dư Noãn Noãn ra khỏi cửa Dư gia, cũng không khóa cửa, chỉ là đem cổng lớn khép lại, xong rồi đi Cố gia.
Còn chưa đi đến cổng lớn Cố gia, liền nghe được trong viện Cố gia truyền ra tới tiếng kêu la thất thanh.
Trần Xảo Cầm nhíu mày, theo bản năng muốn xoay người, nhưng cảm giác được Dư Noãn Noãn đột nhiên nắm lấy ngón tay mình, hơn nữa còn dùng một ngón tay mập mạp khác chỉ vào cổng lớn Cố gia, Trần Xảo Cầm chỉ có thể căng da đầu đi tiếp về phía trước.
Tiểu tiên nữ muốn đi, cô còn có thể làm sao?Đương nhiên là chiều theo ý thôi!Đi đến cửa Cố gia, Trần Xảo Cầm liền thấy rõ ràng tình huống bên trong viện.
Có chút lạ, mọi người trong Cố gia thế nhưng đều ở nhà, như thế thì có chút kỳ quái.
“Ba