Editor: Bơ“Vẫn có người mua sao?” Trần Xảo Cầm truy vấn.
“Nguyên bản là có người mua, nhưng là vừa nghe đến giá cả, thì cũng đều không mua.
Có bọn họ đối lập, thì quả lồng đèn của chúng ta không phải càng bán càng tốt sao?”Nói tới đây, Dư Hải nhịn không được bật cười ha ha.
Trần Xảo Cầm cũng đi theo nở nụ cười, cô cũng coi như minh bạch vì cái gì quả lồng đèn nhà mình nhiều như vậy mà một buổi sáng là có thể bán xong rồi, nguyên lai là có cái thần trợ công ở đó!Hai người đang cười, đột nhiên liền nghe được tiếng phá cửa loảng xoảng.
Nguyên bản Dư Noãn Noãn còn đang tập trung tinh thần nghe Trần Xảo Cầm cùng Dư Hải nói chuyện, đột nhiên nghe được tiếng phá cửa, bị dọa đến thân hình nho nhỏ đều run run.
Hứa Thục Hoa cũng bị hoảng sợ, nhưng nhìn thấy Dư Noãn Noãn bị dọa, nháy mắt liền không rảnh lo chính mình, trong cơn giận dữ đứng lên, “Xảo Cầm, trông Noãn Bảo, thằng tư, cùng mẹ đi ra ngoài nhìn xem là ai không muốn sống, dám tới nhà mình phá cửa.
”“Được ạ!”Hứa Thục Hoa cùng Dư Hải một trước một sau đi ra ngoài, còn Trần Xảo Cầm đem Dư Noãn Noãn ôm ở trong lòng ngực, nhẹ nhàng sờ sau gáy cô, “Noãn Bảo không sợ nha, sờ sờ lông, dọa không được! Sờ sờ lông, dọa không được!”Kỳ thật Dư Noãn Noãn đã bình tĩnh trở lại, nhưng lúc này tim đập như nổi trống, tuy chỉ là phản ứng sinh lý mà thôi, nhưng nghe thấy lời này của Trần Xảo Cầm, tâm vậy mà thật sự dần dần ổn định lại.
Nhìn Cố Mặc, lại thấy vẻ mặt Cố Mặc không thay đổi chút nào, tựa hồ căn bản không có bị dọa đến.
Trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, càng thêm tò mò thân phận trước đây của Cố Mặc.
Linh hồn phải cường đại biết bao nhiêu, mới có thể chế trụ thân thể khỏi phản ứng sinh lý nha!Bên ngoài, Hứa Thục Hoa hùng hổ mở cổng lớn, liếc mắt một cái liền thấy rõ người phá cửa là ai.
“Ơ hay cái bà Vương này! Ban ngày ban mặt bà phát điên cái gì! Đập cổng nhà tôi, bà là ăn gan hùm mật gấu rồi có phải hay không?”Trước kia bà Vương trông thấy Hứa Thục Hoa liền sợ hãi, hôm nay tựa như được ăn gan hùm mật gấu.
Đối mặt với Hứa Thục Hoa hung thần ác sát, không chỉ không có không lui lại, ngược lại đôi tay chống nạnh, đi về phía trước một bước, “Hứa Thục Hoa! Bà có ý gì! Hả? Quả lồng đèn nhà tôi bán hai đồng