"Ừm...!Thoải mái."Cố Thiêm Hành nhìn sắc mặt cô có chút không đúng, cô sẽ không thật sự nhìn lén anh đấy chứ.Cái cô gái này thật là...Cố Thiêm Hành đứng không vững, chán nản kéo chăn nằm xuống, "Chúng ta đi ngủ thôi.""Dạ...."Khương Ninh đem cả người chôn trong ổ chăn, trong đầu cô bây giờ chứa đầy hình ảnh kia không xua đi được, thật là thẹn thùng.Cố Thiêm Hành thấy đầu nhỏ của Khương Ninh đều vùi trong ổ chăn, hơi cau mày, "Đồng chí Khương Ninh, bên trong chăn có vi khuẩn em nhanh kéo chăn ra đi."Khương Ninh không để ý đến anh, Cố Thiêm Hành trực tiếp động thủ đem đầu nhỏ của cô xách khỏi ổ chăn, kết quả nhìn thấy gương mặt đỏ bừng giống quả táo đỏ của cô.Trong phút chốc, anh khẳng định vừa rồi cô đã nhìn lén anh thay đồ.Nghẹn lời không biết nói gì nhìn cô, "Ngủ thôi"Khương Ninh dạ một tiếng, lại chui vào ổ chăn, nhớ đến ánh mắt biến đổi kỳ diệu của anh Thiêm Hành, không lẽ anh đã phát ra chuyện cô nhìn lén lúc nãy?Thôi quên đi, anh phát hiện thì phát hiện, dù sao cô đã là một bà thím, trước đó chỗ nào của đàn ông mà chưa thấy qua.
Hơn nữa bọn họ bây giờ là vợ chồng đó.Khương Ninh tự trấn an chính mình rồi nhanh chóng nằm xuống giường, đi vào học tập trong giấc mộng...........Cả đêm học tập vất vả nên ban ngày Khương Ninh luôn muốn đi dạo xung quanh hoặc với mẹ chồng cô lên núi tìm món ăn hoang dã, cô rất thích cuộc sống yên bình ở thôn Đại Lăng.
Dù sao sau này cô sẽ vào học trong thành, có thể cô sẽ có nhiều việc phải làm nên cô sẽ ít có cơ hội sống thoải mái, hòa mình vào thiên nhiên như lúc này nữa.Hôm nay cô muốn lên núi đi dạo, nhưng cuối cùng....Có chướng ngại vật nhất định bắt cô ở nhà đọc sách, Khương Ninh bộ dáng đáng thương đem sách đọc lớn, dùng hành động này để phát tiết bất mãn của cô.Cố Thiêm Hành người này nếu đã đọc sách, liền rất chú tâm, sẽ bỏ ngoài tai mọi chuyện bên ngoài.
Vì vậy dù Khương Ninh có phát tiết như thế nào thì anh cũng không quan tâm.Những sách vở này cô đã không học nhiều năm cho nên hiện tại bắt cô học lại làm cô cảm thấy rất tẻ nhạt, do vậy mới đọc hai trang sách mà cô đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.Sau đó cô đã ngủ thật, còn ngủ rất thoải mái.
Ở trong mộng, cô vẫn tiếp tục đọc sách anh giao cho, chờ đến lúc cô tỉnh dậy, Cố Thiêm Hành đã đứng trước mặt cô như ngọn núi lớn, tạo áp lực vô hình khiến cô rụt cổ lại, nhanh chóng nói "Em đọc xong rồi.""Trang 23, đọc bài thơ cổ đầu tiên."“Hồng đậu sinh nam quốc, sinh ra phát mấy chi.
Nguyện quân đa thải hiệt, vật ấy nhất tương tư……” Khương Ninh vừa chậm rãi đọc diễn cảm vừa quan sát nét mặt của anh.Cố Thiêm Hành cười cười nhìn cô, "Em trả lời đúng rồi, anh sẽ cho em đi dạo bên ngoài một chút,""Anh nói thật sao?""Thật."Khương Ninh chạy nhanh đi lấy giỏ tre trong phòng bếp, "Đi, chúng ta đi lên núi nhé."Vừa lúc cô có thể hái một ít thảo dược thiên nhiên, Cố Thiêm Hành ầm thầm lắc đầu thở dài.
Khương Ninh lại bước nhanh về phía trước đầy vui sướng, vừa lúc giữa trưa trời ấm áp, hơn nữa mới ăn cơm xong, lên núi đi dạo hai vòng rất tốt.Hiện tại núi rừng vẫn chưa bị ô nhiễm và bị khai phá, toàn bộ đều là sinh thái tự nhiên.
Cho nên cô hạnh phúc đi dạo, không quan tâm đến phản ứng của Cố Thiêm Hành.Đi đến chân núi, nhìn thấy núi cao sừng sững bao quanh bảo vệ thôn Đại Lăng, trong lòng cô rung động thật mạnh, ký ức lúc nhỏ của cô phần lớn đã mơ hồ, hơn nữa đã từng sống trong môi trường hiện đại bị ô nhiễm nặng vậy nên cô đặc biệt rất thích sống trong không khí tự nhiên, tươi mát.Cô kích động muốn đi lên núi, nhưng Cố Thiêm Hành kéo tay cô lại, đem bao tay cùng một cái lưỡi hái cho cô."Những cái này dùng để làm gì vậy anh.""Cho em phòng thân, trên núi có lợn rừng.""Thật sao? Vậy có thỏ hoang không anh? Nếu chúng ta bắt được một con, em sẽ làm món thỏ xào lạnh cho anh ăn.""Em nói món gì? Thỏ xào lạnh?"Cố Thiêm Hành cảm thấy trong miệng cô vợ nhỏ của mình luôn nói ra những từ ngữ mới lạ.Anh biết thịt thỏ ăn ngon nhưng thịt thỏ xào lạnh là món gì?Khương Ninh nhìn biểu tình khó hiểu của Cố Thiêm Hành mới nhớ ra, tuy rằng thỏ xào lạnh đã có từ trăm năm trước nhưng do mười năm trở lại đây kinh tế suy yếu, muốn ăn no còn