Thiệu Mỹ Lâm thính tai nghe được: "Cậu nói cái gì?"Tần Hâm tiểu tâm liếc mắt nhìn trộm sắc mặt Tần Lệ, phát hiện không quá đẹp, xoay chuyển tròng mắt: "Tôi có nói gì đâu.
"Thiệu Hoa nhìn Tần Hâm cao còn chưa được ba khối đậu hũ, nheo mắt lại, không nghĩ tới cậu con trai nhặt được này của cô cũng lắm chuyện phết.
Không phải nói là bệnh tật ốm yếu sao, tính tình này có vẻ không giống nha.
Cô nhìn Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền nói: "Lão đại lão nhị, để mẹ nói cho hai đứa nghe một đạo lý nhé, là cái gì thì nhìn thấy thấy cái gì cũng đều giống cái gì.
"Thiệu Mỹ Lâm bị một đống cái gì này của cô làm cho ngu người, vò đầu bứt tai: "Cái gì cái gì cái gì?""Ý tứ chính là, Tần Hâm là cái đồ nhà quê, hắn nhìn thấy người nào cũng đều thấy giống đồ nhà quê.
" Thiệu Hoa lười biếng nói.
Tần Lỗi không nhịn xuống kịp, cười phì ra tiếng.
Thiệu Mỹ Lâm cười cong mắt, vỗ tay nói:"À à, Tần Hâm là cái đồ nhà quê.
"Thiệu Mỹ Thiền tích chữ như vàng, môi nhỏ phấn nộn phun ra ba chữ: "Đồ nhà quê.
"Tần Hâm trợn tròn mắt, ngồi trên mạn thuyền lẩm bẩm: "Tôi không phải đồ nhà quê, tôi là đồ nhà quê, tôi không phải đồ nhà quê.
"Tần Lệ có chút muốn cười, Tần Hâm từ trong bụng mẹ đã yếu ớt, thân thể vẫn luôn không khoẻ mạnh, trong nhà ngoại trừ anh dám quát lớn Tần Hâm thì những người khác không dám lớn tiếng nói chuyện với thằng bé.
Mọi chuyện đều chiều theo ý Tần Hâm, mới dưỡng thành cái tính tình này của nó, đây là lần đầu tiên có người dám giáp mặt chỉnh nó.
Thuyền Tần Lệ thuê từ ngư dân này là thuyền nhỏ, trừ người đánh cá cầm lái ra thì vừa vặn cho 6 người nhà bọn họ ngồi.
Tần Lệ và Thiệu Hoa một người ngồi đầu thuyền, một người ngồi đuôi thuyền, khoảng giữa khoang thuyền là vị trí của bốn đứa bé.
Thiệu Hoa vươn ngón tay trỏ ra đếm người, một, hai, ba, bốn, líu lưỡi.
Không đếm còn không biết, đếm xong bị doạ nhảy dựng, con cái được hời của cô giờ đã tăng gấp đôi.
Thiệu Mỹ Lâm nắm chặt thân thuyền, cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc nói: "Mẹ, trong biển có cá nhỏ.
"Thiệu Hoa: "Lão đại, con cúi người xuống gần thêm chút là lát nữa cá nhỏ có thể nói với mẹ nó đêm này không cần làm cơm cho nó.
"Thiệu Mỹ Lâm bẹp miệng: "Con sẽ không ngã xuống đâu, với cả, cá nhỏ như vậy sẽ không ăn người.
"Nói rồi, con bé duỗi một bàn tay muốn thò xuống biển: "Mẹ, để con bắt cho mẹ con cá, tối về nhà nấu canh cá uống.
"Thiệu Hoa vội ấn con bé ngồi về chỗ: "Ngồi yên cho mẹ, con muốn ăn cá sao