Tần Lỗi vừa định thật thà trả lời cơm dì Thiệu nấu ngon hơn.....thì liền thấy cái liếc mắt uy hiếp của cha ruột đảo qua."Mấy đứa phải suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời.
Tần Lệ Tần Hâm hai đứa cũng có quyền lên tiếng, cơm xe lửa các con cũng từng ăn rồi."Tần Lỗi áy náy liếc nhìn Thiệu Hoa, dì Thiệu à cháu cũng muốn làm một đứa trẻ thành thật nhưng nề hà quân địch quá đáng sợ.*Nề hà: vấn đề.Cậu bé chậm rì rì mà giơ tay lên, nhỏ giọng nói: "Cơm xe lửa ngon hơn."Tần Lệ nghe thấy câu trả lời trái lương tâm của con trai liền tặng cho cậu một ánh mắt tán thưởng.Tần Hâm mới mặc kệ đâu, nó thích nhất là nhìn cha ruột mình ăn mệt, ra sức giơ tay lên: "Cơm dì Thiệu ngon hơn, so với cơm xe lửa còn ngon hơn một vạn lần."Thiệu Hoa hài lòng nhìn Tần Hâm: "Đồng chí Tần Hâm, tôi đánh giá cao đồng chí."Tần Hâm cợt nhả: "Vậy có được khen thưởng gì không, ví dụ như một chén thịt khotàu gì đó."Thiệu Hoa mỉm cười, chỉ chỉ lên lầu hai.
"Lão tam này, tí nữa đi ngủ sớm một chút, trong mơ cái gì cũng có."Tần Hâm bẹp miệng, thở dài một tiếng, bỏ tay xuống, hỏi: "Cháu có thể bầu lại một lần nữa không?"Thiệu Hoa: "Bác bỏ, phiếu đã bầu thì lập tức hết hiệu lực."Tần Lệ kiểm phiếu: "Trước mắt số phiếu hai bên bằng nhau, còn lão nhị và lão tứ chưa bầu."Đối với hai cô con gái, Tần Lên thay đổi thái độ khác, hoà nhã nói: "Lão nhị, lão tứ à, các con cứ phát biểu thoải mái, chú sẽ không trách các con."Thiệu Mỹ Lâm con mắt xoay chuyển, chắc chắn là cơm mẹ ruột cô bé nấu ngon hơn rồi.Cơm xe lửa? Là cái gì, cô bé đã từng ăn rồi à? Sao một chút ký ức gì cũng không có, bây giờ trong miệng chỉ có mùi thơm của cà tím dấm đường.Cô bé giương cái miệng nhỏ, vừa mới thốt ra được một chữ.
"Mẹ......" nấu ngon hơn.Tần Lệ cười tủm tỉm ngắt lời: "Lão nhị, con thử nghĩ xem, nếu chú thua, chú phải làm việc nhà một tháng đấy.
Việc nhà à, chắc chắn bao gồm cả việc nấu cơm.
Không phải hù doạ con đâu, chú Tần của con mà nấu cơm, chậc chậc chậc, hương vị cũng tạm được."Thiệu Mỹ Lâm do dự hạ tay xuống, hỏi Tần Lỗi ngồi bên cạnh: "Cơm ba các cậu nấu ăn được không?"Cho dù kể cả khó ăn đi chăng nữa thì có thể kém cỏi đến mức nào chứ?Tần Lỗi trầm mặc một lúc lâu, cúi sát lại gần tai Thiệu Mỹ Lâm, hạ giọng xuống thật thấp: "Lần trước ba chê ngày nào cũng ăn cơm căng tin, không có dinh