Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhìn thấy khoé mắt vợ đỏ hoe, trong lòng Lâm Văn Chiêu mềm như nước, anh ta cho rằng vợ đã nghe được những lời mẹ vừa nói, bèn nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh đã lén dấu một nghìn tệ, em cất đi, muốn mua gì cứ mua, đừng tiết kiệm quá.”Chu Uyển Tâm đẩy xấp tiền nghìn tệ ra tức giận nói: “Anh giữ lấy cho mẹ mình đi, từ khi gả cho anh, em đều dùng tiền lương giáo viên của mình, cũng chẳng ăn không uống không cái gì của nhà anh.”Cô cũng không kiềm chế giọng nói của mình, mẹ chồng và chị chồng vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy.
Ngô Quế Chi muốn đến phân trần vài câu nhưng bị con gái lớn kéo lại.Lâm Hồng Miên nhẹ nhàng thuyết phục: “Hồng Dực đã liên hệ với bác sĩ phụ khoa của bệnh viện thành phố rồi, sáng sớm mai bảo Văn Chiêu đưa Uyển Tâm đến đó lấy vòng tránh thai ra.
Trong giai đoạn quan trọng này mẹ nhẫn nhịn một chút, lỡ chọc giận em ấy, em ấy lại không muốn sinh nữa đấy.”“Nó không sinh, nó làm gì mà không muốn sinh? Nhà họ Lâm chúng ta chờ đợi nó bốn năm nếu mà không sinh tiếp thì cả cái thôn Thanh Hà này đều cười vào mặt nhà mình à.
Em trai có kiếm nhiều tiền đi cũng chẳng biết tốt cho ai, không thể không sinh con trai được.”Lâm Hồng Miên khuyên mẹ nhỏ giọng lại: “Trong lòng mẹ nghĩ như vậy cũng đừng nói thẳng trước mặt Uyển Tâm.
Nhà em ấy cũng không trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận.
Trước khi gả về nhà mình em ấy đã họ xong chương trình cấp hai, người ta là phụ nữ có hệ tư tưởng mới, mẹ đừng có mà nói trước mặt em ấy những vấn đề không có con trai là không được đi, Qua Qua đi lạc mất ấy cũng là cháu gái ruột của mẹ còn gì.”“Mẹ cũng chẳng nói đó không phải cháu gái của mẹ, mẹ