Nhóm dịch: Thất Liên HoaCòn câu mới nói kia, trong lòng mọi người hiểu bảy tám phần, rối tít bảo: “Bác Ngô, giáo viên Chu nói thật hả, vì sao hôm trước Hồng Dục nhà bác không nhận con bé về?”Ngô Quế Chi biện minh: “Hồng Dục sợ chị dâu con bé không chịu sinh tiếp, hơn nữa ba mẹ nuôi đứa nhỏ đau khổ cầu xin, gia đình ba mẹ nuôi cô bé lại có công việc đàng hoàng ở Bắc Kinh, điều kiện vô cùng tốt, ba phòng ngủ một phòng khách lớn, bản thân Nhược Nhược có một căn phòng lớn, ba mẹ nuôi cô bé hứa hẹn với Hồng Dục, nhất định nuôi nấng Nhược Nhược thành sinh viên, chờ thi đậu đại học hai nhà nhận thân, Hồng Dục nhất thời hồ đồ đồng ý, con bé cũng không phải cố ý.
”Bà Bàng Thính Hòe hơn bảy mươi tuổi, trong thôn được coi là rất thọ, chống gậy nói: “Hằng ngày tôi nói với các người, chuyện người làm trời đều thấy, báo ứng, đều là báo ứng.
”Ngô Quế Chi thật sự tâm phiền ý loạn, lúc này điện thoại tổ thôn vang lên, bà ta không chấp với bà Hòe, vội vã nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại quả nhiên là con trai Lâm Văn Chiếu của bà ta, sau khi nghe mấy câu, chân Ngô Quế Chi mềm nhũn trượt xuống ngồi lên mặt đất bên cạnh quầy.
Mấy bác gái bên cạnh đỡ bà tâ dậy, vội vàng hỏi: “Sao vậy, bên kia nói gì?”Ngô Quế Chi gạt lệ: “Văn Chiếu nói, cục công an tra ra manh mối, xác định bị hai người đàn ông chừng ba mươi tuổi một cao một thấp bắt cóc đi, nó bảo chị cả nó trở về trước, nó và em rể vẫn phải ở thành phố tìm vài ngày.
”Chủ Uyển Tâm dẫn Lâm Nhược vào phòng giáo viên làm việc.
Các đồng nghiệp vây quanh đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác (*) hiếm lạ quan sát, đứa bé này thực sự rất xinh đẹp mềm mại, khuôn mặt nhỏ trơn bóng làm người ta không nhịn được muốn sờ một cái: “Cô Chu, đây là Qua Qua hả, dễ thương quá.
”(*) Phấn