Nhóm dịch: Thất Liên HoaĐã tìm được con Lâm Hồng Dục, Lâm Văn Chiếu và mẹ anh ta cũng không rảnh lo ăn cơm, lại qua nhà chị cả anh ta.
Đại khái hơn một giờ sau, Lâm Văn Chiếu quay về, trong bóng tối Lâm Văn Chiếu ôm lấy eo Chu Uyển Tâm cùng đứa nhỏ trong ngực mẹ.
Lâm Văn Chiêu cứ ôm vợ và con gái như vậy, thấp giọng nói bên tai cô, cẩn thận hỏi: “Uyển Tâm, em ngủ chưa?”Chu Uyển Tâm tỉnh dậy, nhưng cô không muốn quan tâm Lâm Văn Chiếu.
Nhược Nhược tìm về được bốn ngày, thậm chí một lần ăn cơm với ba đàng hoàng cũng chưa có, giờ đứa nhỏ Lâm Hồng Dục tìm được, anh ta lập tức thân thiết quan tâm vợ và con.Cô và Nhược Nhược đâu phải thú cưng nhà nuôi, đâu phải nhìn sắc mặt họ để sống.Họ cảm thấy sau cơn mưa trời lại sáng cả nhà hòa thuận, Chu Uyển Tâm không hề muốn phối hợp, rất nhanh bên tai là tiếng ngáy khẽ của Lâm Văn Chiếu, Chu Uyển Tâm hất bàn tay ngang hông ra.Lâm Văn Chiếu khẽ cười: “Uyển Tâm, anh biết em chưa ngủ, anh giả vờ ngủ lừa em thôi.
Mấy ngày nay là anh không tốt, bỏ quên cảm thụ của em và Nhược Nhược, anh sẽ bồi thường cho em.”Chu Uyển Tâm đẩy anh ta ra: “Đừng đánh thức Nhược Nhược, ngủ đi, ngày mai em còn phải đi dậy sớm.”Lâm Văn Chiếu có rất nhiều lời muốn nói: “Hôm nay bàn bạc ở nhà chị cả, ngày mai anh với mẹ, chị cả lại đến thành phố, em muốn mua cái gì, anh mua cho em.”“Không cần.” Chu Uyển Tâm nói: “Anh có để người khác ngủ hay không?”Lâm Văn Chiếu nghe ra bực bội của vợ, mấy ngày nay cô thực sự tủi thân, vội nói: “Được được, không làm ồn em.
Đúng rồi, mấy ngay nay mỗi ngày anh đều đến tổ thôn gọi điện hỏi em và Nhược Nhược, vốn chiều hôm qua chuẩn bị trở về, lại có chuyện trì hoãn trễ một ngày, anh nói với mẹ, mẹ có