Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Đương nhiên là mày rồi.
Bà ngoại nói mày sớm không về muộn không về lại cố tình về đúng lúc mẹ mày đồng ý sinh em trai.
Bây giờ em trai không đến, mày không phải quỷ đòi nợ nhà bà ngoại thì là cái gì?”Hiểu Đình tám tuổi học lớp hai, cô bé rất hiểu chuyện bịt miệng em gái lại, “Em cứ thích nghe người lớn nói chuyện, nghe xong lại nói lung tung.
Sau này cậu về cậu không mua quần áo mới cho em nữa đâu.”Chu Uyển Tâm mua thịt từ chỗ thôn bán về, thấy Nhược Nhược ngồi xổm trong góc sân, mắt đỏ hoe vì khóc, mẹ chồng nhặt rau cải thìa, miệng còn quở trách, "Cháu chỉ có chút tiền đồ đó, kẹp tóc mà chị hai cháu ưng thì tặng cho chị cháu một cái, giờ làm hỏng rồi, còn làm chị cháu xước tay, không hiểu chuyện gì cả.”Phán Đệ cũng khóc tới mức hai mắt đỏ hồng, chạy tới mách lẻo trước, giơ lòng bàn tay bị xước da cho Chu Uyển Tâm xem: “Mợ, Nhược Nhược làm xước tay cháu.”Chu Uyển Tâm bỏ lại miếng thịt vừa mua về, chạy tới nâng Nhược Nhược buồn bực không dám lên tiếng dậy, kẹp tóc trên đầu cô bé chỉ còn lại một cái, bím tóc một bên đã rũ tung ra, trong lòng bàn tay nắm chặt kẹp tóc bươm bướm bị hỏng cánh, trên kẹp tóc còn quấn bảy tám sợi tóc cũng bị túm xuống.Nhìn tóc tai bị giằng xuống, Chu Uyển Tâm đau lòng muốn chết, khỏi ngẫm cũng biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hai đứa nhỏ tranh nhau cướp cái kẹp tóc, nhưng vào miệng Ngô Quế Chi, lại biến thành đứa nhỏ hơn không biết hào phóng, không biết cho chị gái kẹp tóc, mà Phán Đệ thông minh, con bé chìa vết thương chạy tới mách lẻo trước, vì thế người lớn cũng không tiện truy cứu nữa.Nhưng Chu Uyển Tâm lại không như thế, cô cổ vũ, hỏi: "Nhược Nhược, vừa rồi lúc mẹ đi mua thịt, con và các chị họ làm sao vậy?"Lâm Nhược rúc vào trong lòng mẹ, nhìn khuôn mặt mất hứng của