Nhóm dịch: Thất Liên HoaHôm nay đồn công an trong thành gọi điện đến bộ phận đại đội thôn, nói tìm thấy đứa bé, gọi người nhà ra nhận người thân, trên gót chân trái của cháu gái nhỏ kia, có một vết bớt hình cá chép nhỏ lớn bằng móng tay, rất dễ nhận, đúng lúc con gái gả vào trong thành, bà ấy dùng điện thoại đại đội gọi điện cho con gái tới, bảo con gái mau đi nhận người, có phải hay không cũng phải nói trước một tiếng.Con gái mất hồn mất vía, bà Ngô lại hỏi nữa: “Hôm nay con trúng tà câm?”Lâm Hồng Dục đậu xe đạp xong, rót một ly trà lạnh trong ấm trà từ nhà chính, uống một hơi, lau miệng nói: “Nhìn rồi, không phải cháu nhà chúng ta, ba mẹ nuôi đứa bé cũng tới, đã đón đi.”Bà Ngô có hơi tiếc, bày thóc bắt đầu nói chuyện đâu đâu: “Năm ấy chị dâu sinh con trong nhà rất là nghèo, mượn gạo nấu cháo, sau đó bao sản đến nhà có thể nhận nhiều lương thực, cuối cùng cũng không mắc nợ, cháu lại bị người lừa bắt, bây giờ anh trai con ra biển buôn bán kiếm tiền, cũng không tìm được trở về hưởng phúc, có thể thấy cháu gái con là người vô phúc.”Lâm Hồng Dục hoảng sợ mãnh liệt, cháu gái nhỏ đã tìm thấy, nhưng ba mẹ nuôi cô bé nói có tình có lý, cưỡng ép mang con về, chị dâu sẽ không chịu sinh nữa, anh trai kiếm tiền không có con trai kế thừa, kiếm nhiều hơn nữa cũng không dùng.
Hơn nữa ba mẹ nuôi cô bé làm việc ở thủ đô, đó là thành phố lớn, cô bé có thể trở thành người thủ đô, tiền đồ hơn nhiều so với ở vùi trong Diên Bình xa xôi.Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Hồng Dục mới giảm bớt cảm giác tội lỗi, nói với mẹ cô ta: “Khó khăn lắm mới thuyết phục chị dâu đồng ý sinh thêm một đứa nữa, chuyện này cũng đừng nói cho chị dâu biết đi?”Bà Ngô suy nghĩ, không vui thì có