Tuy rằng Tống gia điều kiện không tồi, nhưng cũng chỉ có 3 gian gạch xanh nhà ngói hướng phía Nam, anh cả Tống Kiến Binh sau khi kết hôn thì ở gian phòng khá lớn ở hướng tây, ở giữa là nhà chính, hai vợ chồng Tống Vệ Quốc ở, đồng thời làm phòng khách và kho lúa, gian phòng phía Đông này một mình Tống Nguyệt Minh ở, anh hai và anh ba ở gian phòng phía tây, bên cạnh còn có một gian nhà kho, nhưng mà vì anh ba Tống Kiến Quân mười mấy tuổi đã rời khỏi nhà tham gia quân ngũ nên bình thường anh hai Tống Kiến Cương một người một phòng.
Nói tóm lại, nhà cửa của Tống gia lớn hơn so với nhà bình thường, nên làm cho người trong thôn rất hôm mộ.
Tống Nguyệt Minh từ trong phòng đi ra, bước hai bước là tới phòng bếp của Tống gia ở phía đông.
Sân vườn của Tống gia cũng to rộng, trước cửa sau vườn có cây hòe, cây táo, cây du, còn có một cây ngô đồng hai người ôm không xuể.
Cho dù đang là mùa hè, Tống gia cũng không thiếu chỗ hóng mát, hơn nữa các nhà xung quanh cũng thấp nên bọn họ không phải lo vấn đề hưởng ánh sáng.
Con dâu cả của Tống gia Vương Quyên đang ngồi dưới gốc cây táo để đóng đế giày, con trai Đại Bảo đang ngủ rất say trên chõng tre bên cạnh cô, cô nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, gương mặt tròn với đôi mắt hai mí, trong đôi mắt tràn đầy ý cười: “Nguyệt Minh tỉnh rồi à, có đói bụng không chị dâu làm mì cho em ăn.
”Tống Nguyệt Minh thực sự đói rồi, cổ họng không thoải mái, trong dạ dày cũng trống rỗng, trong người thấy mệt mỏi, cô nhìn về hướng gian phòng phía tây mà Tống Kiến Cương ở một cái, im lặng gật đầu.
“Mẹ đã làm sẵn mì cho em rồi, bảo chị nấu lên cho em, Nguyệt Minh muốn ăn mì cà chua trứng hay là mì đậu que trứng? Muốn ăn nóng hay ăn lạnh?” Vương Quyên vừa nói liền đứng dậy, chiều cao 1m65 với dáng người thon thả, chỉ có bụng hơi hơi mập mạp.
“Đều được ạ.
” Mì ngon chính là mì trắng, hiện tai là năm 78, ở nông thôn mà có thể ăn no thì đã tốt lắm rồi, mì trắng tương đối hiếm có, nhà bình thường đều không nỡ ăn, cho dù điều điện nhà Tống Vệ Quốc tương đối tốt, cũng chỉ thường ăn mì hỗn hợp, mì loại hai.
Vương Quyên cười cười: “Vậy chị