Giờ cô rốt cuộc cũng hiểu rồi, ông trời cho cô sống lại chính là để thực hiện lời thề của mình.
Ngày đầu tiên sống lại gặp Cố Thời Úc, ngày thứ hai thì chạm mặt ở trung tâm môi giới hôn nhân, còn đều cùng tới đăng ký nữa chứ.
Được rồi, cô cắn răng, ông trời cũng muốn cô gả cho Cố Thời Úc, vậy thì gả luôn.
Nhưng sao Cố Thời Úc chỉ dắt theo hai đứa nhỏ, Cố Đông đâu rồi?Diệp Thu Thu xoa đầu Cố Nhị.
Bạn nhỏ này cũng thật đáng thương, bảo mẫu hình như có thù oán với nhà họ, thông đồng cùng bọn bắt cóc, hai bên trong ngoài phối hợp, ba đứa thì hai đứa bị bắt mất.
Đứa còn lại vì tội ngộ sát mà bị phán hai mươi năm tù – cũng chính là đứa bé với đôi mắt vẫn còn ngây thơ này đây.
Diệp Thu Thu sờ trong túi thấy còn mấy viên kẹo quýt, móc hết ra chia cho cậu bé và em trai rồi hỏi: "Em có một chị gái phải không?"Cố Nhị bóc viên kẹo nhét vào miệng em trai, đồng thời cũng bóc cho mình một viên: "Vâng ạ, nhưng mà chị đang ở dưới quê, bà ngoại không cho ba dẫn chị về.
"Cố Thạch Đầu nhấm nháp viên kẹo chua chua ngọt ngọt trong miệng: "Bà ngoại còn bảo em đuổi hết bảo mẫu, sau đó bà sẽ từ quê lên dẫn bọn em đi.
"Chị gái cho nó kẹo ăn thật xinh đẹp, cười lên đặc biệt ngọt ngào, Cố Thạch Đầu thích lắm.
Nếu ba kiên quyết muốn tìm mẹ kế cho nó, vậy chẳng bằng tìm chị