"Ừm, anh nghĩ thông được là tốt rồi."Chủ nhiệm Lưu yên tâm hơn.Cậu thanh niên này rất hiểu chuyện, bà kể lại đầu đuôi câu chuyện Diệp Thu Thu bị từ hôn, người ta cũng tin tưởng cô bị hãm hại mà không hề hỏi một câu dư thừa nào.Chủ nhiệm Lưu chạy ra hành lang, gọi với xuống lầu: "Cô nói chuyện xong rồi, Diệp Thu Thu con lên đây đi!"Cố Thời Úc ngồi trong phòng giật thót tim.
Chủ nhiệm Lưu dẫn cả người tới hả, gấp như vậy sao?Anh ngẩng đầu nhìn lên, lập tức chạm phải một đôi mắt tròn xoe sáng ngời.Cô thấy anh bèn nhoẻn miệng cười, nụ cười dịu dàng đến độ khiến anh hoài nghi mình đang nằm mơ.
Anh thầm cấu vào lòng bàn tay mình, shh, không phải mơ.Đúng là...!cô ấy!Lần đầu tiên Cố Thời Úc nói chuyện không lưu loát: “Có phải...!có chút nhỏ tuổi không? Cô ấy mới mười tám sao?”“Thu Thu nhìn thì có vẻ nhỏ nhưng trên thực tế cô ấy đã hai mươi tuổi, đã đủ tuổi kết hôn.”Với tư cách người trung gian, chủ nhiệm Lưu rất không cam lòng, Thu Thu cũng không ghét bỏ Cố Thời Úc ly hôn có ba đứa con nhỏ, anh còn ngại người ta nhỏ tuổi.“Cô ấy cũng không ghét bỏ anh, anh còn bắt bẻ cái gì? Nếu cô ấy không vừa ý, tôi cũng không giới thiệu cho anh.Mặt Cố Thời Úc đỏ lên, anh sợ liên lụy cô gái nhỏ người ta, dù