Cô tựa người vào khung cửa nhà bếp, nhìn Cố Thời Úc đang thuần thục lau rửa, trước kia có lẽ đã làm không ít việc như vậy, so với tên đại chưởng quỹ về đến nhà không làm gì, chỉ biết nằm trên ghế sô pha uống trà đọc báo thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Mãi cho đến giữa trưa, Phùng Hà Hương mới làm tốt thủ tục cho con dâu, sau đó đến nhà ga.
Hôm nay là cuối tuần, bà ta muốn đến tiệm mỳ nhỏ của nhà mẹ đẻ ở nhà ga xem thử.
Em dâu không có việc gì làm, một đại gia đình cần được nuôi sống, bà ta lặng lẽ lấy ra một nghìn khối thuê một mặt bằng nhỏ ở gần nhà ga giúp em dâu mở một tiệm tạp hoá, bây giờ đi xem thử tháng này buôn bán có khá khẩm hơn chút nào không.
Trong tiệm chỉ có lẻ tẻ mấy người, vợ của em trai bà ta Tôn Kim Phưởng đi tới rót trà, vô cùng nhiệt tình.
Hầu như trong nhà đều phải dựa vào bà cô mới có thể sống nhàn, bây giờ còn cho tiền bọn họ mở cửa tiệm, chỉ tiếc bà ta không có tay nghề, nếu không ở nhà ga sầm uất cũng thu được bộn tiền.
Tháng này vừa mới khai trương còn lỗ không ít.
Phùng Hà Hương ăn hết một tô mỳ sợi, nhíu mày, bằng vào tay nghề này còn đòi mở tiệm ư?Diệp Thu Thu nhà bà ta tùy tiện làm một chén bột mỳ