Lâm Thiết Lan mà dám quay về phá hỏng chuyện cưới xin của con trai, để xem bà xử lý nó thế nào.
"Cưới chứ! Dựa vào đâu mà không cưới! Còn về bà chị cả xấu xa của con kia, nó đã từ mặt nhà mình rồi, đến cả họ cũng đổi, mẹ còn sợ nó phản đối chắc?"Đường Liên Tử đi tới đi lui dưới gốc hòe.
Bà không sợ Lâm Thiết Lan, song phía Cố Trường Thịnh thì hơi phiền, ông già kia đến chết vẫn sĩ diện, mấy chục năm trời không gặp con gái lớn, nó mà trở về kiểu gì cũng cảm động, rồi nghe thêm mấy câu thổi gió bên tai, chưa biết chừng sẽ ngăn cản chuyện cưới xin của con trai.
Thế chẳng phải con trai bà sẽ độc thân cả đời?Còn mấy đứa con của thằng bé thì sao?Ngày nào cũng lăn lộn trong bùn đất, bị bọn trẻ quấn lấy thì căn bản không ra ngoài kiếm tiền được, nó còn bao nhiêu món nợ phải trả, cứ thế này thì lúc nào mới trở mình được?Bỏ lỡ cô bé này không biết bao giờ mới tìm được người thích hợp hơn.
Đường Liên Tử suy nghĩ chốc lát.
Chuyện này bà làm chủ là được, cô bé kia không cần tổ chức tiệc cưới, cũng không cần bàn bạc với người nhà, trước tiên cứ đăng ký kết hôn đã rồi tính sau, chờ ván đã đóng thuyền, ai phản đối cũng vô dụng.
"Chớ chờ đến ngày mốt, mai hai