Editor: Tô Nhi—---------------Chị bỗng mở miệng hỏi ông chủ: “Đồng chí, tôi muốn hỏi một chút, bày bán giống như anh, đại khái một tháng kiếm được bao nhiêu?”Ông chủ có chút cánh giác, đem giày da từ trong tay chị cướp về, “Tôi nói cô mua thì cô không mua? Hỏi tôi kiếm được bao nhiêu làm gì?”Kiều Yên vội vàng xua tay, “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, là em gái tôi muốn bày bán, cho nên tôi liền hỏi anh một chút xem bày sạp có đủ ăn hay không?”“Nữ?” Ánh mắt ông chủ như đèn pha quét tới quét lui trên người Kiều Yên xem chị có nói thật hay không, lông mày ông ta hơi nhíu lại, buồn cười nói: “Chị xem chỗ chúng tôi có nữ bán sao?”Kiều Yên lúc này mới nhìn bốn phía xung quanh, đảo mắt một vòng, chị không khỏi bị dọa cho nhảy dựng.Bày bán ở con hẻm này đều là nam! Còn không ít người đàn ông ở phương Bắc, một ít người thì nhìn trông có vẻ lưu manh.
Kiều Yên không thể nào yên tâm khi cho em gái mình vào ổ lang ở sói này được.May mắn là chị không đáp ứng cho Kiều Lộ bày bán vỉa hè!Chị sợ hãi vỗ vỗ lòng ngực, rồi lại tiếp tục hỏi ông chủ: “Ông chủ, lại mạo muội hỏi một câu, các anh bày bán ở đây đại khái kiếm được bao nhiêu? Có thể nuôi sống một nhà không?”“Người nhà?” Ông chủ vuốt râu suy tư, liếc mắt nhìn bộ đồ công nhân của Kiều Yên.
Phía bên trái của áo có thêu logo “Nhà máy hóa chất đệ nhất Lê An”, ông chủ bỗng nhiên cười cười, “Ít thì một ngày 5,6 đồng, nhiều thì một ngày có thể bán hơn 12 đồng.”“Cao như vậy sao?” Kiều Yên không khỏi kinh ngạc.Ông chủ đắc ý gật đầu, còn xùy một tiếng, “Đó là còn chưa so với người bán sắt thép.”Kiều Yên vội buông đôi giày ra, đứng dậy cảm kích mà cảm ơn ông chủ, “Cảm ơn a”Ông chủ cũng xua tay, người đi rồi ông ta mới phản ứng lại, “Ai nha! Cô còn chưa mua giày đâu!”Nhưng mà thân ảnh của Kiều Yên đã đi xa!============================Lúc Kiều Yên về đến nhà thì Kiều Lộ cũng đã trở lại, cô đang ở hành lang thu dọn kệ bếp.
Nhà của Tống Ngọc Liên cách vách cũng đã bắt đầu nhóm bếp nấu cơm.
Kiều Lộ đang cùng cô ấy câu được câu không nói chuyện.“Kiều Yên về rồi à!”Kiều Yên cười cười, vòng qua chỗ chị đi vào nhà: “Chị Tống.”Tống Ngọc Liên nhướng