Nhóm dịch: Uất Kim HươngCố Giai Tuệ và hai đứa nhỏ về đến nhà, chuyện đầu tiên cô làm là giấu hết đồ đi, chỉ lấy ra vài viên kẹo sữa: "Hai đứa bỏ kẹo trong túi để giành lúc nào thèm thì ăn."Tiểu Oa mừng rỡ nhận lấy, thấy Đại Oa không phản ứng, cô bé cầm kẹo giúp anh mình rồi nhét vào tay anh, cười đến mức hai mắt cong cong: "Con cảm ơn mẹ!"Cố Giai Tuệ mỉm cười, đang chuẩn bị chải đầu cho Tiểu Oa thì ở bên ngoài cô em chồng Thẩm Mỹ Quyên gào to như muốn đòi mạng: "Chị dâu cả, dậy nấu bữa sáng!"Hôm qua bị tạt nước nên Lý Ái Liên cảm lạnh, sáng sớm người nóng rần lên, toàn thân mềm nhũn, còn hơi sức đâu mà đi xử lý Cố Giai Tuệ?Thẩm Mỹ Quyên thấy mẹ mình như vậy trong lòng rất có thành kiến đối với Cố Giai Tuệ, nhưng không dám chỉ trích thẳng mặt nữa, Cố Giai Tuệ bây giờ giống như bị điên vậy.Nghe thấy có người gọi mình, Cố Giai Tuệ đứng dậy đẩy cửa ra.
Đúng là cô muốn sang nhà bếp xem thử thật, dù sao cô cũng cần phải ăn sáng mà.Thấy bà chị dâu đi ra, Thẩm Mỹ Quyên bĩu môi lườm nguýt.
Cố Giai Tuệ không chịu thua chút nào, lập tức tặng lại một nụ cười nhếch môi.
Thẩm Mỹ Quyên sững lại chốc lát, sau đó càng tức giận hơn.Dưới bếp có hai người đang bận rộn, theo thứ tự là vợ chú hai và vợ chú ba nhà họ Thẩm.Chồng Cố Giai Tuệ - Thẩm Quốc An là con trai cả của vợ chồng Lý Ái Liên, nhưng kết hôn gần thời điểm với đứa em trai thứ ba của anh.
Thời gian chị dâu cả và em dâu ba vào cửa cách nhau không xa, trước đây Cố Giai Tuệ ở Thẩm gia cũng không hay nói chuyện, vừa ít nói vừa ù lì, lại không có được sự điềm tĩnh và bao dung của một người làm dâu cả.Lưu Văn Tú - vợ chú hai thấy cô đi vào bếp liền nở nụ cười nói: "Chị dâu dậy rồi à? Sáng nay chúng ta ăn gì nhỉ? Em đang định nấu một nồi cháo khoai lang, sau đó làm thêm ít bột cao lương chua trộn rau cải thìa ăn với tương đậu, chị thấy được không?"Mã Hồng Mai - vợ chú ba hừ một tiếng, vén tấm mành treo ở cửa phòng bếp lên đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tôi đi quét rác và cho gà ăn."Cố Giai Tuệ mặc kệ Mã Hồng Mai, người này luôn cho rằng mẹ chồng thiên vị con trai cả nên thái độ đối với cô cũng dở dở ương ương."Được đấy, để chị làm cho, cô nhóm lửa đi."