Nhóm dịch: Uất Kim HươngMai Tinh rất muốn mắng chửi Cố Giai Tuệ trước mặt Lâm Tri Thanh, nhưng bây giờ hai người bọn họ vẫn chưa xác định quan hệ, chỉ là hàng xóm láng giềng trêu đùa mà thôi.Cô ta vẫn nên giữ vững hình tượng hiền lành, dễ gần của mình.Mai Tinh hít một hơi: "Lâm Tri Thanh, sao em lại ghen tỵ chứ? Chuyện này anh hiểu lầm em rồi, em thật sự không cố ý."Cô ta nói xong bèn quay sang chỗ khác lau nước mắt, cô gái vừa khóc, Lâm Tri Thanh cũng không biết nói gì, cuối cùng đành thở dài một tiếng: "Được rồi."Anh ta sải bước đi, Mai Tinh cúi đầu xuống, khẽ cắn môi.Cô ta vào thành là chuyện chắc chắn rồi, không ai có thể ngăn cản được.Về đến nhà, Mai Linh bị mắng chửi thậm tệ vì rớt xuống ao phân, cô ta khóc ròng rã cả ngày, khóc đến kiệt sức.Người trong thôn đều biết cô ta rơi xuống hố phân, sau này còn ai dám đến gần cô ta nữa? Việc mai mối cũng bị ảnh hưởng!Mai Linh cực kì hận Cố Giai Tuệ, nhưng mà chuyện lấy chồng thì cô ta vẫn nhất quyết phải gả cho Thẩm Quốc An.Đàn ông trong làng này kể cả Lâm Tri Thanh cũng không bằng Thẩm Quốc An.Cô ta khóc xong bèn gối đầu ở mép giường ngẩn người, Mai Tinh đẩy cửa bước vào, vẻ mặt cực kỳ khó coi.Ngửi thấy mùi thối như có như không trong không khí, Mai Tinh phiền chán xua tay, bịt mũi."Sao còn thối thế này?"Mai Linh lại chực khóc, Mai Tinh bất đắc dĩ: "Em chỉ biết khóc! Cố Giai Tuệ cũng ác thật, em đối xử tốt với cô ta như vậy, sao cô ta nhẫn tâm thế?"Mai Linh khẽ cắn môi: "Cô ta là đồ hèn hạ!"Mai Tinh vội khuyên: "Cũng đừng nói như vậy, quan hệ của hai đứa thân thiết biết bao, chắc không phải cô ta cố ý đâu.
Đúng rồi, đây là quần của Lâm Tri Thanh, bị rách chỉ, anh ấy nhờ chị khâu lại.
Mấy ngày nay tay chị đau, em khâu giúp chị đi.
Nhưng mà em nhớ cẩn thận, đừng nên bất cẩn cầm đến nhà Cố Giai Tuệ, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì lại khó giải thích."Lời này khiến Mai Linh rơi vào im lặng,