Nhóm dịch: Uất Kim HươngLão Trần ngồi vào ghế lái, lại bắt đầu huyên thuyên những chuyện trong nhà, kể một hồi thì chuyển sang hỏi Thẩm Quốc An: “Lão Thẩm, bây giờ tình hình trong nhà cậu thế nào? Mấy đứa nhỏ ở nhà vợ cậu chăm nổi không?"Nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Cố Giai Tuệ, Thẩm Quốc An chỉ cười không nói.Khi anh lấy cô, mọi người đều khen cô rất xinh đẹp, nhưng chỉ xinh đẹp thì có tác dụng gì?Người như Cố Giai Tuệ ở nông thôn có mấy ai như thế, chăm sóc con bình thường, ít khi làm việc nhà, thỉnh thoảng lại nổi cáu.Nhưng mà, khuôn mặt cô đúng là đẹp thật.Trong cuộc sống, mặt đẹp thì có tác dụng gì? Khi nghèo đói, mặt đẹp có thể mài ra ăn được không?Tại sao anh lấy cô, ngay cả bản thân Cố Giai Tuệ cũng không biết.Thẩm Quốc An cười hiền: “Ừm, tôi cũng nghĩ sau chuyến đi này phải trở về nghỉ ngơi một thời gian, cũng chia sẻ một số chuyện nhà với cô ấy.”Hai người nói chuyện vài câu, Thẩm Quốc An ngáp một cái, nhanh chóng dựa ra ghế sau lim dim nhắm mắt.Lão Trần cũng ngáp một cái, đường này có ít xe.
Lão Trần lái xe một hồi, xe chạy bon bon trên đường, bỗng nhiên đụng trúng cây cột trước mặt!Thẩm Quốc An giật mình tỉnh dậy ngay nhưng không kịp, đầu anh đập vào kính chắn gió ở trước xe, trên trán lập tức chảy máu, lão Trần sợ hãi nói: “Lão Thẩm, cậu thế nào rồi? Tôi… Tôi bị hoa mắt nên nhìn nhầm!”Thẩm Quốc An cảm thấy choáng váng nhưng anh chỉ xua tay, lấy khăn giấy lau trán: “Không sao, không sao, chỉ bị rách da thôi.
Lão Trần, cậu cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, ngủ một lát rồi đi tiếp.”Hai người họ thay phiên nhau lái xe mười mấy tiếng đồng hồ, chẳng mấy chốc đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trong xe.Nhưng Thẩm Quốc An ngủ không yên giấc, người anh kiệt sức, trên trán lại đau, một lúc sau anh gặp ác mộng.Anh mơ thấy Cố Giai Tuệ ngoại tình...!Cô lẻn vào nhà Lâm thanh niên trí thức, chui vào ổ chăn của người ta, rồi bị một đám người bắt tại trận.
Anh vội vàng trở về nhà, toàn thân Cố Giai Tuệ đầy