"Cảm ơn thanh niên trí thức Tiểu Tô.
" Hai người họ không hề phát hiện ra Tô Cẩm Tú có gì bất thường, vui mừng cảm ơn.
Tô Cẩm Tú nhìn túi dược liệu có giá trị bằng mười chiếc bánh quy, cười yếu ớt đáp lại.
Cô nhìn theo hai nam thanh niên rời đi, sau đó chui vào phòng bếp.
Kiếp trước cô ra ngoài có trợ lý, ở nhà có vú em, bàn tay vàng này chưa bao giờ phải sử dụng đến, cho nên cũng không biết hạn chế là gì, hôm nay xem ra sợ rằng nó không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô.
Cảm giác đói bụng vừa rồi quá khó chịu, cho nên lúc này cô vẫn còn run rẩy không khống chế nổi.
Cô bắt đầu từ khoai lang, thí nghiệm từng chút một, cho đến nửa cái bánh ngô còn ở trong nồi và một bát cháo rau dại.
Cuối cùng Tô Cẩm Tú phát hiện ra bàn tay vàng này không phải là vạn năng.
Chỉ khi phục chế nguyên liệu thức ăn mới không tốn sức lực, cô chỉ phải chịu cảm giác miệng khô lưỡi rát, còn nếu chế biến thành thành phẩm, cho dù là cháo rau dại hay bánh ngô, cô cũng phải trả cái giá bằng mười chiếc bánh quy.
Mãi cho đến khi các thanh niên trí thức tan tầm quay trở về, sắc mặt Tô Cẩm Tú cũng không tốt lên bao nhiêu.
Khương Mỹ Ngọc cũng không biết có phải bị ai chọc giận ở bên ngoài hay không, vừa trở về đã bắt đầu phá phách:"Tô Cẩm