Tô Cẩm Tú vội vàng rút tay về, lau khóe mắt.
"Ôi, ai nói không phải chứ? Mẹ cháu hiếu thắng cả đời, cho dù bị ngã cũng không hề nhàn rỗi, còn phải trông cháu trai.
"Tô Cẩm Tú lắc đầu, sụt sịt một cái:"Không nói nữa, để chị dâu biết được lại hiểu lầm thì không hay, bây giờ cháu đi về đã, vừa vặn có thể chăm sóc mẹ.
"Bà Chu gật đầu đồng ý lia lịa.
Vừa nói chuyện, hai người vừa vào sân nhà họ Tô.
Hai thằng nhóc người đầy bùn đất đang ngồi xổm trong ân nghịch bùn.
Nghe cổng mở ra, đứa lớn vội vàng đứng lên hô to:"Bà ơi có người đến, bà Chu mang người đến.
"Thằng bé cũng đứng phắt dậy, nép đằng sau anh trai.
"Đây là cô của tụi bay, không phải là do bà mang tới, chính là người nhà tụi bay đấy.
""Cô?"Hai thằng nhóc cùng nghiêng đầu, đứa lớn lại lập tức hô lên:"Bà ơi, cô về rồi.
"Tô Cẩm Tú đứng đó, cố gắng rặn ra chút nước mắt, sau đó sải bước đi vào.
Vừa vào cửa nhà đã nhìn thấy mẹ Dương Quế Hoa Đang ngồi trên giường, nước mắt cô lập tức rơi xuống, trong giọng nói của tràn đầy tình cảm:"Mẹ ơi, con gái về rồi đây.
"Dương Quế Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau đó không khỏi hô lên:"Tú Nhi, con về rồi à? Có phải mẹ đang nằm mơ không?""Không phải đâu mẹ ơi, con thực sự về rồi.
"Bao quần áo trong tay Tô Cẩm Tú rơi xuống, mang theo mùi xe lửa đặc thù.
Cô nhẹ nhàng nhào vào