"Anh cả! " Trong giọng nói của Tô Cẩm Tú đã mang theo tiếng nghẹn ngào.
Sau khi chôn mặt vào ngực Tô Cẩm Vũ, Tô Cẩm Tú cau mũi một cái, mùi mồ hôi bốc ra nồng nặc, nhưng không trở ngại cô diễn kịch.
Cô vỗ mạnh vào lưng Tô Cẩm Vũ hai cái, sau đó buông tay ra, lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe:"Anh cả, mấy năm không gặp, em rất nhớ anh.
"Tô Cẩm Vũ vốn đang bối rối vì bị ôm, nghe thấy câu này trái tim dường như tan chảy.
Anh ta giơ tay lên vỗ vào lưng Tô Cẩm Tú: "Trở về là tốt rồi.
"Tô Cẩm Tú nghiêng người đi lau nước mắt, sau đó nhìn Chu Ngọc Trúc ở bên cạnh cửa đang trợn mắt há mồm.
"Chị dâu.
" Tô Cẩm Tú lướt qua Tô Cẩm Vũ, chạy chậm đến bên cạnh Chu Ngọc Trúc, đưa tay nhận lấy hộp cơm trong tay chị ta, sau đó cũng ôm hờ chị ta một cái: "Mấy năm không gặp, em cũng rất nhớ chị.
"Chu Ngọc Trúc kinh hãi khi được đối xử thân thiết như vậy.
Phải biết rằng người ở thời đại này đều thể hiện tình cảm một cách kín đáo, đột nhiên gặp phải hành động thân mật, Chu Ngọc Trúc cảm thấy hơi hoảng hốt.
"Tú, Tú Nhi, em về từ lúc nào? Đi xe lửa lúc mấy giờ? Em cũng thật là, sao không gửi điện báo về nói trước một tiếng, để anh trai em ra ga đón.
""Sáng sớm nay em về đến nhà.
" Tô