Triệu Bình "hừ" một tiếng:"Từ sau khi anh cả nhà họ Phó đi, tính tình cô ta ngày càng tệ.
"Tô Cẩm Tú mỉm cười, trong mắt lóe lên tia xảo quyệt.
Chỉ là một Khương Mỹ Ngọc, chỉ cần nói vài câu thảo mai là có thể giải quyết xong, "loại hàng" tầm thường, thật sự không có tính thử thách gì cả.
"Tú Nhi, em nằm thêm chút nữa đi, ngày mai có đi làm được không?" Triệu Bình đỡ Tô Cẩm Tú nằm trở lại giường.
Tô Cẩm Tú gật đầu:"Chắc là được, kể cả không được em cũng vẫn đi.
""Em vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe rồi tính.
"Nghe thấy câu này, ai còn dám để cô đi làm việc, Triệu Bình vội vàng cản lại.
"Việc này! " Tô Cẩm Tú bất an liếc nhìn ra ngoài cửa: "Nếu em không đi, chị Mỹ Ngọc sẽ lại nổi giận.
""Em cứ mặc kệ cô ta.
" Quả nhiên Triệu Bình lại nhíu mày, trong mắt toàn vẻ không vui.
Lúc này Tô Cẩm Tú mới ngoan ngoãn nằm xuống, Triệu Bình thấy cô nhắm mắt lại, đi đến bên cạnh Vu Hồng, nói bằng giọng nghiêm túc:"Khương Mỹ Ngọc thật là vô lý, vì một Phó Ủng Quân mà khiến cho viện thanh niên trí thức trở nên chướng khí mù mịt, việc này cũng không thể trách Tú Nhi, Tú Nhi cũng không thích Phó Ủng Quân.
""Ừm, Tú Nhi là đứa nghe lời biết bao, lúc trước tôi còn cảm thấy nó không hòa đồng, bây giờ mới biết thì ra là nó nhát gan! " Vu Hồng cũng gật đầu tán