Dương Quế Hoa càng nói càng bực mình:"Nó còn nổi giận, nó có tư cách gì mà nổi giận? Theo mẹ thấy, không gọi nó về thành phố là tốt nhất, để nó sống cả đời với ông bố vợ ở nông thôn đi, cho nó biết cái gì là khổ sở, cái gì là vất vả.
""Mẹ ơi! " Tô Cẩm Tú lập tức làm nũng, ôm lấy cánh tay Dương Quế Hoa lắc lắc: "Con biết mẹ không nỡ để anh hai như thế đâu.
""Vẫn là con ngoan ngoãn, con xem, con về quê sáu năm, đều không tìm đứa nào ở quê để kết hôn, thằng anh hai con đúng là không biết nghe lời.
"Đối với lời Dương Quế Hoa nói, Tô Cẩm Tú cũng chỉ nghe ngoài tai mà thôi.
"Mẹ ơi, nhân lúc trời còn chưa nóng, con đỡ mẹ ra ngoài phơi nắng nhé.
"Lúc này sự chú ý của Dương Quế Hoa mới bị chuyển đi:"Vẫn là con gái của mẹ tốt, con không ở nhà, mẹ làm sao mà được dương phúc như thế.
""Chị cả không về hả mẹ?""Đừng nhắc đến cái đứa không biết điều ấy, trong lòng chỉ có nhà họ Khâu.
"Tô Cẩm Tú đỡ Dương Quế Hoa xuống giường, chật vật đưa bà ra ngoài, cầm lấy một chiếc ghế mây, sau khi đỡ bà ngồi xuống, lại vội vàng cầm quạt phe phẩy cho bà.
Dương Quế Hoa được phục vụ, cảm thấy cả người vô cùng khoan khoái như được lên tiên.
Vốn trong lòng bà còn có chút phân vân, lúc này hoàn toàn không còn cảm giác hối hận nữa.
Đến tối, người phụ nữ tên Cúc Hoa kia đến.
Tô