Tô Cẩm Tú vén rèm lên đi vào, đầu tiên là mở hết cửa sổ ra để ánh nắng ban mai chiếu vào, xua tan mùi mồ hôi trong phòng, sau đó lại đi ra ngoài cầm chậu rửa mặt vào phục vụ Dương Quế Hoa rửa mặt súc miệng.
Đợi làm xong mọi việc, Dương Quế Hoa mới uống một hớp cháo đậu xanh:"Vẫn là con gái mẹ hiếu thảo.
""Còn không phải sao? Con vẫn luôn là con gái hiếu thảo.
"Tô Cẩm Tú nhoẻn miệng cười, hơi hất cằm lên.
"Ôi, không khen được, khen một câu là được đà lấn tới.
""Mẹ này.
" Tô Cẩm Tú tiến tới, ôm lấy cánh tay Dương Quế Hoa, giọng bất ngờ trở nên nũng nịu.
Dương Quế Hoa chỉ cảm thấy da đầu tê dại:"Nói chuyện cho tử tế.
""Mẹ ơi, con có một tin tốt muốn nói cho mẹ biết!" Tô Cẩm Tú cọ đầu vào vai Dương Quế Hoa để lấy lòng.
Dương Quế Hoa liếc nhìn:"Tin tức tốt, mấy người các cô không chọc giận tôi đã là tốt lắm rồi.
""Ôi, mẹ ơi từ nhỏ con là đứa nghe lời nhất, đã khi nào chọc giận mẹ đâu? Người khác làm sai cũng không thể trách con được, con sẽ không vui.
" Nói xong, Tô Cẩm Tú lại cười hi hi ha ha ghé vào tai Dương Quế Hoa: "Mẹ ơi, con nói với mẹ, dì Phương! "Sau đó cô kể lại truyện Tiền Phương cho mẹ nghe.
Dương Quế Hoa không khỏi nói to một tiếng:"Con nói thật à?""Còn không?" Tô Cẩm Tú tỏ vẻ khoe khoang: "Anh cả chị dâu là giáo viên, bố