Chu Ngọc Trúc nghe vậy, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Đúng vậy, một cô gái ở nông thôn lại được gả đến tận thủ đô, còn không phải là mộ tổ tiên nhà cô ta bốc khói xanh hay sao?"Còn đừng nói, điều kiện gia đình chúng ta tốt như vậy, cha là thợ thâm niên của nhà máy cơ khí, anh cả chị dâu cả lại là giáo viên.
Sau đó cha lại làm ở xưởng dệt, anh hai trở về cũng được vào nhà máy cơ khí.
Chị dâu, chị nói xem, chị dâu hai vừa tới chẳng phải đã được hưởng phúc hay sao?"Ngón tay Chu Ngọc Trúc bất giác vắt khăn mặt, tiếng nước tí tách rơi xuống.
Chu Ngọc Trúc vốn đã bất mãn với cô em dâu này, nghe được vậy trong lòng càng thêm nhiều tâm tư khác.
Dương Quế Hoa ở trong phòng nghe thấy Tô Cẩm Tú nói, đột nhiên lớn tiếng mắng:"Miệng con không ngậm vào được đúng không? Suốt ngày thao thao bất tuyệt.
"Tô Cẩm Tú rụt cổ lại, vội vàng chạy mất.
"Chị ơi em đi làm đây.
" Nói xong, cô xách hộp cơm, mang theo hai cái bánh ngô chạy ra cửa.
Chu Ngọc Trúc bất đắc dĩ mỉm cười, chải đầu xong lại vào thu dọn bát trong phòng Dương Quế Hoa.
Quan sát sắc mặt Chu Ngọc Trúc, thấy chị ta không tỏ vẻ bực bội gì, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm, có điều nên phủ đầu vẫn phải phủ đầu:"Ngọc Trúc à, nghe Tú Nhi nói chuyện thế thôi chứ đừng