Hơn nữa dựa vào cái gì chứ?Quay về thành phố không sướng hơn à, cầm tiền lương không dễ chịu hơn sao?Vì sao cô phải chịu khổ thêm hai năm nữa ở nông thôn chứ?Nghĩ tới đây, Tô Cẩm Tú ngồi phắt dậy.
"Làm sao vậy?" Vu Hồng đang nằm bên cạnh Tô Cẩm Tú cũng mơ màng ngồi dậy theo.
Tô Cẩm Tú sờ trán:"Xin lỗi chị Vu Hồng, em gặp ác mộng.
""Không sao, chỉ là giấc mơ thôi, mau ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm sớm.
" Vu Hồng nghe xong lại mơ màng nằm xuống.
Tô Cẩm Tú cũng nằm xuống theo, lần này cô ngủ rất say.
Hôm sau, lúc Tô Cẩm Tú còn ngái ngủ, phát hiện có người đang sờ trán mình.
"Hay để con bé nghỉ thêm một hôm nữa đi.
""Có người trời sinh ra đã ốm yếu.
""Khương Mỹ Ngọc, cô bớt nói hai câu thì chết à?""Hừ.
"Sau đó là tiếng bước chân dần xa, Tô Cẩm Tú lại ngủ thêm một lúc nữa, cho đến khi mặt trời lên cao, mới sảng khoái rời giường.
Sau đó cô phát hiện trong bát trên bàn đặt một quả trứng gà luộc, ngón tay Tô Cẩm Tú vẽ ba vòng trên quả trứng, phát hiện bên cạnh đột nhiên xuất hiện một quả trứng giống y như đúc.
Liên tiếp vẽ ra thêm ba quả trứng gà, sau khi ăn bốn quả, Tô Cẩm Tú phi tang vỏ trứng gà xong, mới nhẹ chân bước ra ngoài, đi đến đại đội.
Đây là ngón tay vàng của cô.
Cô đặt tên là "thuật sao