Bí thư chi bộ bị nói bóng gió, bực tức dậm chân, sau đó xoay người hầm hầm đi ra.
Một lúc lâu sau, Tô Cẩm Tú cầm được giấy phép, đi về phía viện thanh niên trí thức, bởi vì cô bị trúng nắng, nên Điền Đào Hoa nói để cô nghỉ ngơi thêm một hôm nữa rồi đi, tránh việc ngất xỉu ở trên xe lửa lại không có ai chăm sóc.
Tô Cẩm Tú vừa vặn cũng có thể xem tình huống trong thôn.
Nghĩ tới đây, cô cũng không sốt ruột quay về ngay, mà đổi hướng đi về phía thôn.
"Tôi đã nói không có tiền, anh đừng có tới, các anh là phần tử xấu, tôi chỉ là bần nông, đừng bôi nhọ thành phần gia đình nhà chúng tôi.
" Một giọng nói phụ nữ the thé loáng thoáng vang lên.
"Bác à.
" Ngay sau đó là giọng nói khàn khàn của người đàn ông.
"Bớt nhận người thân, tôi không phải là bác của anh, lão già kia có chết hay không cũng không liên quan đến tôi, mau đi đi.
""Cháu chỉ muốn nhờ bác mua giúp cháu ít thuốc, không phải vạn bất đắc dĩ, cháu cũng không tới tìm bác.
""Mua thuốc, anh có tiền à? Nói đi nói lại, cũng chẳng phải là muốn nhà tôi trợ cấp hay sao? Cút cút cút, sau này không cho phép đến cửa nữa.
" Nói xong, một tiếng sập cửa rất lớn vang lên, hiển nhiên người phụ nữ kia đã đóng cửa lại.
Tô Cẩm Tú đứng nép vào góc tường, nhìn thoáng qua chỗ huyên náo.
Chỉ thấy người đàn ông đứng ở cửa nhà họ Chu rất gầy yếu,