Vì quần áo có hạn nên ai cần ra cửa thì người đó mặc, còn không ra ngoài thì ở trong nhà trần chuồng cả ngày.“Bên trên xưởng trưởng còn có người khác, nên không làm chủ được.”“Vậy con cẩn thận một chút.
Nếu cơ thể không thoải mái, nhất định phải nói cho cả nhà biết, con nhớ không? Công việc quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn.”Diêu Kim Mai không nói được lời muốn Đồng Nghiên không màng công tác mà chỉ lo chăm sóc thân thể.
Bà đau lòng con gái, nhưng hiện thực tàn khốc khiến bà cần có lý trí để giải quyết vấn đề.Chờ con gái trở về nghỉ ngơi, bà sẽ làm chút đồ ăn ngon cho cô, để cô bồi bổ thân thể.“Con biết rồi mẹ.” Đồng Nghiên hưởng thụ sự quan tâm của người nhà.Cô không để ý lời lải nhải của Diêu Kim Mai.
Giống như việc cả nhà cùng nhau ăn cơm, là mộng tưởng cuối đời của cô, muốn mà không thể thực hiện được.
Nên hiện tại cô rất hưởng thụ thời gian được cùng người nhà bên nhau.“Đúng rồi, mấy ngày hôm trước bác gái Vương có tới chơi.
Bác ấy nói thôn bọn họ có một thằng nhóc phi thường xuất sắc, muốn giới thiệu cho con.” Diêu Kim Mai