Mỗi tháng Đồng Nghiên nộp ba mươi lăm đồng, Diêu Kim Mai sẽ để lại cho cô năm đồng tiêu vặt.
Bình thường nếu thấy quần áo không tệ, bà ấy cũng sẽ mua cho Đồng Nghiên.
Có thể nói mặc dù Đồng Nghiên không phải thiên kim tiểu thư phú quý nhưng cũng là con gái được ba mẹ nuông chiều ngậm trong miệng sợ tan.
Nếu không phải sau này xảy ra chuyện như vậy, vận mệnh của Đồng Nghiên sẽ không thay đổi thành như thế.“Mẹ, bây giờ cả ngày con đều làm quần áo ở nhà, cũng không có bao nhiêu thời gian hoạt động xương cốt.
Dứt khoát sau này để con đưa đón em trai đi học là được.” Như vậy mới có thể tránh bọn buôn người.“Thằng bé lớn như vậy, còn cần con đưa đón sao? Nếu con thật sự muốn hoạt động thì hoạt động một chút ở trong sân, tội gì đưa đón nó, tránh nuông chiều nó.” Diêu Kim Mai nói.“Không phải, mẹ.
Con làm như vậy cũng có nguyên nhân.” Đồng Nghiên biết Đồng Đại Hoa và Diêu Kim Mai có thái độ giáo dục nghiêm khắc với Đồng Tiểu Tùng, cho đến bây giờ không nuông chiều thằng bé.
Nếu như cô không nói rõ ràng, Diêu Kim