Diệp Mạn không biết mình đã để lại một đống hỗn độn cho nhà họ Cốc dọn dẹp.
Cuộc hôn nhân này là nỗi đau khổ ở kiếp trước của cô, hai mươi năm đến Thâm Quyến, cô luôn cố gắng hết sức không nhớ đến mọi chi tiết trong cuộc hôn nhân này nữa, vì vậy cô đã sớm quên mất rằng ban đầu nhà họ Cốc cố gắng sắp đặt cuộc hôn nhân, coi cô giống như một chiến lợi phẩm để mọi người vây quanh bình luận.
Sau khi cô rời khỏi nhà họ Diệp trở về căn phòng nhỏ mà cô thuê, lồng ga giường, dọn dẹp đồ dùng sinh hoạt thường ngày mới mua mấy ngày trước, sau này nơi đây chính là ngôi nhà mới của cô, ngôi nhà chỉ thuộc về cô, một ngôi nhà có thể che mưa tránh nắng cho cô, một ngôi nhà để cô quay về khi không có nơi nào để đi, không có nơi nương tựa.
Chỉ cần nghĩ về từ đó thôi là cô đã cảm thấy vô cùng yên tâm.
Dọn dẹp nhà xong đã hơn ba giờ rồi, Diệp Mạn ra ngoài mua hai lạng thịt, một bình rượu mà quản lý Triệu thích, mua một chút bánh ngọt và đồ ăn vặt, sau đó đến nhà họ Triệu.
Buổi trưa thím Triệu nghe quản lý Triệu nói về chuyện của Diệp Mạn, bà trở nên rất thương cô sau khi nghe kể qua những gì mà cô đã gặp phải, vì vậy bà đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn để an ủi cô gái nhỏ bị người ta xem như món hàng rao bán, vì vậy nên bà đã xin tan làm sớm.
Bà vừa thắt xong tạp dề thì nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mở cửa thấy Diệp Mạn đang đứng ở cửa tay xách nách mang: "Đứa trẻ này sao lại mua nhiều đồ thế, phí tiền thật đấy, mau vào đi.
""Chút đồ thôi mà, không đáng bao tiền đâu.
Lần này làm phiền quản lý Triệu và thím Triệu rồi ạ.
" Diệp Mạn nói từ tận đáy lòng, hai vợ chồng thím đều là những người nhiệt tình.
Thím Triệu xua tay: "Chuyện nhỏ ý mà, con khách sáo như vậy làm gì chứ.
Con ngồi trước đi, ở đây có trà và hạt dưa, con cứ tự nhiên như ở nhà nhé, thím nấu cơm đã, chút nữa ông Triệu sẽ về thôi.
"Diệp Mạn đứng lên nói: "Thím ơi, để con nhặt rau cho, hai người làm nhanh hơn, trước đây ở nhà con cũng làm mà.
"Thím Triệu nghĩ để cô ngồi một mình ngoài phòng khách sẽ rất nhàm chán, nên bà vui vẻ đồng ý.
Quản lý Triệu về nhà nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong phòng bếp, ông vươn cổ ra liếc nhìn: "Ôi, Tam Ni đến