Diệp Mạn không ngờ có thể đưa ra một biện pháp lại thuận tiện cho bản thân một công việc.Cô ngồi trước bàn, nhìn đống giấy viết thư đang bày ra, cô không biết nên viết từ đâu.
Trình độ học vấn của cô chỉ ở mức trung học cơ sở, kiếp trước thứ cô viết nhiều nhất chỉ là những kế hoạch bán hàng và tóm tắt doanh số thực tế, cô có biết viết bản thảo bao giờ đâu.
Đây không phải là việc của người có học vấn làm sao? Chủ nhiệm Mai đánh giá cô cao quá rồi.Nhưng nếu giao bản thảo cho người khác thì Diệp Mạn không yên tâm cho lắm, bởi vì bản thảo này viết xong có thể gây ra một làn sóng tuyên truyền ý tưởng mới trong toàn thị trấn, có tác dụng khiến người bán con gái như Diệp Quốc Minh phải sợ hãi.
Không một ai có trải nghiệm sâu sắc bằng cô được.Vì vậy Diệp Mạn rất muốn tự mình làm việc này.Cô hít một hơi thật sâu, cam chịu số phận cầm "Nhật Báo Khê Hoá" trên bàn lên, nghiêm túc nghiên cứu.
Nếu không biết thì phải bắt đầu học từ đầu, cho dù chuyện này có khó thế nào, có thể khó bằng kiếp trước hay không?Diệp Mạn trấn an tinh thần đi sâu nghiên cứu "Nhật Báo Khê Hoá".
May mà trong nhà máy có phòng mượn báo, còn lưu giữ những tờ báo xưa cũ, Diệp Mạn đến mượn vài tờ báo của mấy tháng trước, cô đọc lướt một lần để hiểu rõ phong cách của "Nhật Báo Khê Hoá".
Tờ báo thiên về những thông tin tích cực, rất ít đưa tin tức tiêu cực.Vì vậy bản thảo này của cô không thể viết quá tiêu cực, nó thể hiện một mặt tích cực đồng thời cũng phơi bày được những thói hư tật xấu như cha mẹ sắp đặt hôn nhân, hay là hôn nhân trao đổi ở huyện Trường Vĩnh.
Nếu không bản thảo sẽ không thể được tổng biên tập phê duyệt.Quyết định xong quan điểm chủ yếu, Diệp Mạn bắt đầu tìm kiếm những bài báo tương tự trong các tờ báo trước đó.
Cô không biết viết bản thảo trên báo thế nào, thời gian lại vô cùng gấp gáp, cách tốt nhất chính là bắt chước, tham khảo cách viết của các bài báo tương tự, tuy cách này sẽ có thể sẽ không nổi bật lắm, nhưng sẽ giảm được sự rủi ro.Diệp Mạn mất nửa ngày mới tổng hợp được tám bài báo tương tự."Cháu bận gì thế? Mọi người đều tan làm rồi, sao cháu vẫn chưa về?" Giọng của quản lý Triệu nhắc nhở Diệp Mạn.Diệp Mạn ngẩng đầu lên, phát hiện ra bộ phận bảo trì chỉ còn lại hai thầy trò là cô và quản lý Triệu."Quản lý Triệu, mấy giờ rồi ạ?" Diệp Mạn không có đồng hồ, nhìn sắc trời không đoán ra được thời gian chính xác.Quản lý Triệu nhấc cánh tay lên nhìn một cái: "Sắp năm giờ rồi, tan làm thôi."Đến giờ tan làm rồi, Diệp Mạn gấp mấy tờ báo lại cất vào trong túi của mình, chuẩn bị tối về nhà rồi xem tiếp, sau đó cô ra