Cô vô thức ngẫm theo giọng nói đó, rất nhanh đã tìm được chủ nhân của nó, một khuôn mặt trắng trẻo xán lạn, trên sống mũi còn máng một cặp kính gọng đen, cái loại mắt kính này nhiều người đeo vào sẽ nhìn già đi trông thấy, nhưng anh ta đeo lại tỏa ra một khí chất nho nhã tri thức đến lạ, thoạt nhìn cảm thấy có vẻ là người ăn học rất cao.
Cô gái bên cạnh anh ta mặc một chiếc áo khoác Badesi màu nâu nhạt, dáng người cao ráo thon thả, trên đầu đội một chiếc mũ beret dệt kim màu đỏ, trông rất Tây và tràn đầy sức sống.Có lẽ do ánh mắt của cô quá chăm chú nên rất nhanh đối phương cũng đã nhận ra cô, đối phương liếc xéo qua dòng người thưa thớt, ánh mắt hai bên chạm nhau.Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông bối rối quay đầu đi, kéo cô gái rời đi: "Thôi em, hôm khác mua cũng được, đây đều là đồ bị người ta lựa sót lại, anh đã hỏi thăm rồi, vài ngày nữa hàng mới sẽ về."“Vậy cũng được.” Cái cô đi cùng đó bĩu môi đồng ý một cách miễn cưỡng.Hai người nhanh chóng đi về hướng khác.Diệp Mạn cũng không nhìn nữa, cô vẩn vơ suy nghĩ, cô quen người đàn ông đó sao? Nghĩ hồi lâu, Diệp Mạn cũng nhớ không ra người đó là ai.Nhớ không ra thì chắc có lẽ là người không quan trọng nào đó mà thôi, nếu đã là người không quan trọng thì không nhớ cũng là chuyện bình thường.Diệp Mạn còn rất nhiều chuyện phải làm, làm gì có thời gian lãng phí vào những người không quan trọng, sau khi về tới nhà khách, cô lấy cuốn sổ ra, bắt đầu bổ sung kế hoạch tiếp theo của mình.Sáng hôm sau, Diệp Mạn ngồi xe trở về nhà máy, việc đầu tiên cần làm đó chính là tìm chủ nhiệm Mai để báo tin mừng.Chủ nhiệm Mai hay tin phóng viên Hùng đã đồng ý đưa tin về hoạt động của họ thì vui mừng khôn xiết: "Tiểu Diệp, cô biết mà, không có chuyện gì có thể làm khó cháu được cả, cháu đúng là đại công thần của Ủy ban phụ nữ chúng ta."Diệp Mạn cười thẹn thùng: "Chủ nhiệm Mai quá khen rồi, đây đều là thành quả nỗ lực của mọi người."Chủ nhiệm Mai vỗ vai cô: "Thời gian qua đã vất vả cho cháu rồi, cháu nghỉ ngơi hai ngày đi, đợi sau khi tin tức được lên báo, chúng ta sẽ lần lượt đi thăm các nhà máy khác trong huyện và đi xin nhà tài trợ mà cháu đã nói.”“Dạ.” Diệp Mạn cười rồi rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Mai.Nhưng cô không hề về nhà nghỉ ngơi, mà cô lại về bộ phận bảo dưỡng.Vừa bước vào, chị Hoàng đã vẫy tay với cô: "Tam Ni, bức thư của em á, ông Vương của phòng thư lần trước đã gửi tới rồi, ngày hôm đó em xin nghỉ, bọn chị đã đặt nó lên kệ cho em, sau đó thì quên mất, hôm qua sắp xếp đồ