Đầu óc Bành Ngọc Lương nhanh chóng nhảy số, liền kiếm đại một cái cớ: "Nghe nhỏ em họ con của bà cô tôi nói."Con em họ của anh ta biết chuyện yêu đương của anh ta và Diệp Mạn.Diệp Mạn gật đầu: "Vậy à, sau đó không có kết hôn."Tại sao không kết hôn, không phải đã bàn xong hết rồi sao? Bành Ngọc Lương muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ khiến Diệp Mạn hoài nghi, đành phải kiềm chế cơn nghi ngờ trong lòng, cau mày nói: "Tôi còn tưởng rằng cô đã kết hôn..."“Vậy nên anh đã tìm bạn gái mới ở trường?” Diệp Mạn thay anh ta nói hết lời mà anh ta chưa nói.Bành Ngọc Lương day day trán, tỏ vẻ rất đau khổ: "Không phải là do tôi hiểu lầm sao? Tam Ni, tôi xin lỗi, tôi đã không làm rõ mọi chuyện.
Nhưng bây giờ tôi đã ở bên cạnh Huyên Huyên, cô ấy là một cô gái rất yếu đuối, tôi đã lỡ một lần làm tổn thương cô, tôi không thể làm tổn thương cô ấy được nữa, xin hãy tha thứ cho tôi!”Không hổ là một người có văn hóa, nhìn đi, những lời cặn bã đều có thể nói ra trơn tru nghe hay như vậy, còn cái bộ dạng tủi thân của anh ta nữa.Nếu là một cô gái mới lớn chưa trải sự đời thì e rằng đã thực sự bị đánh lừa bởi màn trình diễn quá đỗi xuất sắc của anh ta.Thật đáng tiếc là Diệp Mạn đã nhận ra được cái dã tâm và bản chất nham hiểm của cái vỏ bọc tri thức và hiền lành của anh ta."Vậy thì anh muốn tôi làm gì? Bỏ đi ngay bây giờ, giả vờ như không có chuyện gì cả à?" Diệp Mạn hỏi ngược lại.Cái đầu của Bạch Ngọc Lương thông minh hơn Diệp Bảo Hoa rất nhiều, anh ta đã sớm nhận ra thái độ rất ôn hòa của Diệp Mạn vẫn còn chỗ để thương lượng, thế là anh ta nói: "Anh có lỗi với em, ở đây có mười tệ, cho em để đi đường.
Sau này em có gặp chuyện khó khăn gì, cần anh giúp đỡ, có thể giúp được thì anh nhất định sẽ giúp.”Nói thực sự rất hay!Ánh mắt Diệp Mạn nhìn vào tờ nhân dân tệ trong tay của anh ta, chế giễu nói: "Mười tệ, đang đuổi ăn mày đi à! Bành Ngọc Lương, anh đừng có kiếm cớ, anh thay lòng thì cũng thay lòng rồi, không cần phải nhiều lời như vậy, tôi cũng không thèm tiền của anh, tôi chỉ cần phần mà tôi xứng đáng.
Anh hãy trả tiền mà tôi đã lo cho anh hết lại cho tôi, sau đó chúng ta sẽ kết thúc.”Bành Ngọc Lương sao mà ngờ được lần này Diệp Mạn đến không phải vì anh ta mà là vì tiền, làm anh ta vừa rồi còn tự mình đa tình.
Mặt anh ta không kiềm được cơn giận, sắc mặt đột nhiên biến thành màu gan heo, mím chặt môi: "Những thứ cô tặng cho tôi đều muốn đòi lại sao? Được thôi, tôi sẽ trả lại cho cô!"Diệp Mạn giống như một tên tra nam chia tay xong thì đòi cô gái trả lại quà.Diệp Mạn nhếch mép cười: "Ai mà thèm cái đồng hồ mà anh đã đeo, tôi chê nha.
Cái đồng hồ mà lúc đầu tôi tặng anh là đồ mới tinh, đừng hòng lấy đồ secondhand để gạt tôi, tôi cần tiền, hồi đó tôi mua chiếc đồng hồ này bao nhiêu thì giờ anh trả bấy nhiêu.
Chưa hết, tôi còn mua cho anh một chiếc