Cô rất muốn bảo Tần Trình đừng nói bậy nói bạ, nhưng miệng như bị may lại, cô xấu hổ muốn đi ngay, đến cả ý định nói chính sự với Tần Trình cũng vứt ra sau đầu.
Lúc này Tần Trình không muốn để Vu Lục Lộ đi, anh muốn nói ra hết lời trong lòng mình: “Trong lòng em có anh, đúng không, anh tìm bà mối đến nhà em cầu hôn được không?”Nói những chuyện này lại cảm thấy đường đột nên đành phải vòng vèo: “Nếu em cảm thấy anh có chỗ không tốt, anh đồng ý sửa.
”“Em muốn gả cho người trong thành thị, anh có thể bảo cha anh lấy tiền đi mua nhà ở thành thị.
”“Nếu em cảm thấy tính cách anh không tốt, anh sẽ sửa, anh bảo đảm sau này sẽ không hung dữ với em, cũng không ném đá vào bát cơm của con chó nhà em nữa.
”“Hôm qua anh không cẩn thận ôm mèo của em về nhà rồi, không phải anh trộm mèo đâu, mỗi ngày anh sẽ cho nó ăn cá khô, được không?”Vu Lục Lộ nói một câu, Tần Trình nói gần mười câu.
Vu Lục Lộ không biết nên nói tiếp như thế nào, cô chưa từng gặp trường hợp như vậy.
Cũng may lúc này có người đến giặt đồ, cô bèn nhỏ giọng nói với Tần Trình: