Tuy rằng nhà ông ngoại vô cùng tức giận, nhưng mà từ xưa dân không đấu lại quan, ngoại trừ việc ông ngoại cho cháu gái số lượng lớn của hồi môn thì không còn cách nào khác nữa.
Cát Ánh Tuyết làm người trong cuộc lại rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện này.
Nàng đã biết từ lâu là chuyện hôn nhân của nàng nằm trong tay mẹ kế, người đàn bà đó sẽ không tìm một nhà tốt lành gì cho nàng.
Cũng không phải là nàng nhu nhược không dám chống cự, mà là từ phụ thân mình, nàng biết được đàn ông rất ích kỷ, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, gả cho ai thì cũng giống vậy thôi.
Nàng có tiền, sống ở đâu cũng sống được, lập gia đình còn có thể thoát ra khỏi nhà, cớ sao mà nàng không làm.
Huống hồ Trần Lương Tài trẻ tuổi, tuấn tú lại chịu tiến lên, hơi nghèo một chút cũng không sao cả.
Sau khi cưới, quả thực nàng đã trải qua mấy năm tốt đẹp, cho đến khi người đàn ông đó thi đậu tiến sĩ, trở thành Thám hoa lang, bị đích ấu nữ của nhà quan lớn nhìn trúng, tất cả cũng thay đổi.
Trượng phu muốn biếm nàng từ thê thành thiếp, để nhường vị trí cho đích ấu nữ nhà quan nhị phẩm.
Cát Ánh Tuyết không cảm thấy có gì kỳ lạ cả, có lẽ là vì nàng không chờ mong, nên không có thất vọng quá lớn.
Nàng buồn một ngày rồi muốn hòa ly với trượng phu, mang con gái đi.
Lại