Bà đưa tay lau lau vài lần trên tạp dề, vừa kích động vừa vui sướng muốn đưa tay nhận lấy lá thư từ tay ông chồng nhà mình.
Tuy rằng Lý Bát Trụ là con rể đến ở rể, nhưng mà trong lòng cũng không có oán hận gì, ngược lại rất hiếu thuận với phụ huynh, bảo vệ vợ con, cũng được xem là một người có tính tình ôn hòa với người khác.
Có lẽ cũng chính bởi vì tính tình của ông ấy hiền hòa nên mới có thể sống cả một đời yên ổn với người có tính tình nóng nảy như Cát Thúy Phương.
Ông cụ đưa lá thư vào tay cho vợ mình, cười động viên: “Bà quên rồi à, tôi không biết chữ, chờ Tuyết Tuyết đến rồi bảo con đọc cho chúng ta nghe.
”Nghe vậy, động tác Cát Thúy Phương chuẩn bị mở thư của Cát Thúy Phương dừng lại, lúc này mới kịp phản ứng, lúc nãy sướng đến phát điên mất, thế mà cũng quên mình và ông cụ đều là người thô kệch không biết chữ…Cũng không thể trách bà kích động như vậy được, thật sự là bà cũng sợ người con rể mới này cũng bỏ đi một mạch như tên khốn nạn Thẩm Văn Húc kia.
Con rể mới và Thẩm Văn Húc không giống nhau, dù sao cũng là nhà mình ép người ta, bà cũng thấy đuối lý, cũng không dám thẳng lưng ưỡn ngực được, cho dù con rể mới không trở lại nữa thì