Nghe con gái nói chuyện, Cát Tuyết cũng không nhịn được mà nghĩ đến mình cũng đã từng được Thái hậu nương nương tán thưởng tay nghề thêu thùa.
Dù là tay nghề của chị đã đến mức xuất sắc, dù là được Thái hậu nương nương - người có thân phận tối cao ở thế giới kia khen ngợi, thì nói cho cùng ở niên đại phong kiến đó chị cũng chỉ là một thợ thủ công tầm thường mà thôi.
Mà bây giờ, chị lại có thể dựa vào môn thủ công này trở thành chuyên gia.
Thậm chí còn có thể thành lập một trường phái mới của riêng mình, sự cám dỗ của chuyện này quả thực rất lớn…Ai quy định phụ nữ thì không thể có tham vọng chứ.
Cát Tuyết chị trước đến giờ đều chưa bao giờ là người có tính cách ‘hài lòng với hiện tại’, bây giờ cơ hội đã đưa đến trước mắt rồi, nếu không biết trân trọng thì đúng thật là không biết tốt xấu rồi!Cho nên chị cũng đồng ý với quan điểm của con gái mình.
Chỉ là…“Đây là lý do mà con cảm thấy nhất định phải đi sao?”=Sau khi xác định tóc mẹ mình đã không còn đọng nước nữa, Cát Tường chuẩn bị cầm máy sấy tóc, nghe thấy mẹ nói thế thì cô nhanh nhẹn đáp: “Mẹ, mẹ cũng không thể nào cứ mãi trốn trong nhà không ra ngoài chứ, mẹ không nghĩ đến chuyện đi đến các nơi trên cả nước nhìn một chút sao?”Cát Tuyết liếc con gái một cái, đương nhiên chị hiểu rõ hàm ý trong lời nói của con gái mình.
Đúng vậy.
Những nơi