Vừa đi vừa nói chuyện, mấy người đã đi vào cái bàn đá ở trong sân, Cát Thúy Phương đỡ chị cả mình ngồi xuống ghế.
Cát Thúy Phương quay đầu nói với con trai mình: “Đi nói với vợ con một tiếng, dì cả của nó đến rồi, làm chút đồ ăn ngon, con cũng đi phụ nó đi.
”Tính tình Cát Nhân tương đối hiền lành, nghe thấy mẹ mình dặn dò, chào hỏi với dì cả vài câu rồi vội vàng đi về phía phòng bếp.
=Bên này Cát Thúy Phương đã bắt đầu lấy những đồ đạc trong gùi ra xem.
Từng thứ từng thứ được đặt lên bàn đá.
Một cái gùi đầy tràn, chỉ riêng thịt heo đã có mười mấy cân rồi, còn có sữa bột, bánh quy óc chó, bánh ngọt trứng gà, đường phèn, mứt táo, long nhãn, v.
v… mấy cái này đều là đồ tốt hiếm có.
Bất kể là thứ gì thì cũng đều là quà cáp rất có thể diện.
Mỗi lần Cát Thúy Phương lấy ra một thứ thì nụ cười trên mặt lại tươi hơn mấy phần.
Đến cuối cùng, nụ cười của bà ấy cũng sắp ngoác ra đến mang tai rồi, bà cụ cố gắng tém tém lại nụ cười được hời của mình, ra vẻ khách sáo nói:“Chị cả, chị cũng thật là, về nhà sao còn mang nhiều đồ như thế, chị lấy ở đâu thế? Sao mà chị còn tự mang về, lần sau em bảo thằng cả đạp xe đến đón chị.
”Lời nói này, Cát