Trong nháy mắt, Cẩu Lan Thần thẹn quá hóa giận, cậu ấy cất máy chơi game vào túi áo, sau đó đúng lúc Vệ Cẩn muốn leo lên cây cao hơn nữa thì cậu ấy níu lấy chân Vệ Cẩn, không thèm để ý Vệ Cẩn vẫn đang cầu xin tha thứ mà dùng một tay lôi người xuống.
“Mẹ kiếp đmm Vệ Cẩn, nếu không tại cậu thì tôi chắc chắn đã qua được thành thứ hai rồi.
”Rống xong vẫn chưa hết giận, Cẩu Lan Thần vung nắm đấm lên chào hỏi với khuôn mặt ẻo lả của Vệ Cẩn.
Vệ Cẩn nhìn có vẻ nhã nhặn, trắng trắng mềm mềm, thực ra tay chân cũng không tệ, lúc bị Cẩu Lan Thần kéo xuống, cậu ấy lật người như một con diều, vững vàng đáp xuống đất.
Nhìn thấy bạn tốt thẹn quá hóa giận giơ nắm đấm về phía mình, Vệ Cẩn linh hoạt né tránh, trên mặt vẫn là vẻ cười đùa cà khịa:“Không được thì không được, làm gì mà không dám thừa nhận chứ, Nhị Cẩu Tử, không phải anh em nói cậu chứ, lấy cái đầu óc đó của cậu thì căn bản là không thích hợp với trò chơi có độ khó cao như trò xếp hình đâu, vẫn nên từ bỏ đi…”“Tôi x%*x, ai là Nhị Cẩu hả, ai là Nhị Cẩu hả, tôi thấy cậu thích ăn đòn rồi đó, đừng tưởng ông đây không nghe ra cậu đang cà khịa tôi!”Gương mặt tuấn tú cương nghị của Cẩu Lan Thần đỏ bừng bừng.
Đối với bạn tốt thối mồm thì không phải nể tình,