Vệ Cẩn lấy khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau bụi bặm bám trên người, khó có khi nghiêm túc hỏi người anh em phía trên cùng:“Nhị Ca! Tôi nghe người trong nhà nói, chú út Phó thật sự định cưới người phụ nữ nhà quê kia à?”Trên Phó Khuê còn có một người anh họ, nhà bọn họ đều đặt chung như vậy để sắp xếp thứ tự, cậu là người cháu thứ hai nên những người thân thiết đều gọi cậu là Nhị Ca.
Nghe Vệ Cẩn nói, Cẩu Lan Thần đang chơi trò chơi ở phía dưới cũng không chơi nữa, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, ngay cả Nghiêm Lệnh An vừa rồi hờ hững lạnh lùng nay cũng khép quyển sách trên tay lại, nhìn về phía bạn tốt ở đối diện, chờ câu trả lời của cậu.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên cây cổ thụ không biết tên.
Ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp khe hở của cành lá, sót lại những đốm sáng nhỏ chiếu lên khuôn mặt trẻ tuấn tú của chàng trai, tô điểm cho khuôn mặt sạch sẽ vốn đang ngủ của cậu thêm phần cảm giác thần bí.
Ngay cả khi đang nhắm mắt lại thì cũng không làm giảm đi phần đẹp đẽ nào của chàng trai.
Bỗng nhiên.
Chàng trai run run mí mắt, mở mắt ra, lúc hơi nghiêng đầu nhìn qua thì hai đầu lông mày chỉ còn lại sự không bị trói buộc, dường như sự sạch sẽ vừa rồi là do người khác ảo giác mà ra.
Giọng nói của cậu ở giữa