Nghiêm Lệnh An không cho rằng là vì nguyên nhân này, cho dù là muốn kết hôn để tăng ưu thế thăng chức của mình thì cũng không nên tùy tiện cưới một người như thế chứ, trong giới của bọn họ cũng không ít con gái ưu tú mà.
Đối với chuyện vì sao chú út nhà mình lại cưới người phụ nữ đó, hai chú cháu Phó Khuê cũng không cố gắng giấu giếm.
Phó Lập Thành thì cảm thấy, bất kể vì nguyên nhân gì mà kết hôn thì nếu đã lấy nhau, vợ chồng chính là một thể, không cần thiết phải giải thích điều gì với người ngoài, người lớn trong nhà và bạn bè thân thiết biết là được.
Còn tính tính Phó Khuê thì có chút bá đạo, con người cũng độc, người ngoài không hỏi thì cậu cũng lười giải thích.
Lúc này thấy ba đứa bạn nối khố đều nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt tò mò thì cậu cũng không giấu giếm, nói ra nguyên nhân đầu đuôi vì sao chú út mình lại cưới người phụ nữ nhà quê đó.
Nghe xong lời kể của Phó Khuê, đừng nói là người có đầu óc lanh lợi như Nghiêm Lệnh An và Vệ Cẩn mà ngay cả người thật thà như Cẩu Lan Thần đều bày ra vẻ mặt ‘cậu đùa tôi à’.
Thấy vẻ mặt hoài nghi của đồng bọn, Phó Khuê ngồi dậy, một chân dài co lại, lười nhác chống đầu, cười mỉa, lông mày kiếm khẽ nhướng lên, giọng điệu có chút đểu cáng:“Các cậu không cần quan tâm vì sao chú út lại cưới người phụ nữ đó, mấy ngày nữa đợi hai người đó