Chị còn thuận tiện còn bịa ra một cái cớ, nói là trên đường đi học về, trong lúc vô tình Cát Tường đã nhìn thấy cảnh đám người này đánh thuốc mê một bé trai ngất xỉu.
Cát Tường chỉ là một cô bé nhát gan, cũng không dám làm gì, chỉ âm thầm nhớ tướng mạo của bọn họ một cách mơ hồ.
Bây giờ đã qua hơn một tháng, mẹ con hai người cũng sắp đi khỏi đây rồi, Cát Tường vẫn chưa từ bỏ ý định mà chạy đến đây thử vận may, nếu lỡ như có tin tức thì sao…=Lưu Tuệ lấy một hộp sô cô la từ trong ngăn kéo ra đưa cho Cát Tường, nhẹ nhàng nói: “Cầm lấy đi, cái này là sô cô la, là họ hàng của bác gái mang từ nước ngoài về đó, ăn rất ngon, cháu nếm thử xem.
”Nói xong còn giúp Cát Tường bóc lớp giấy gói bên ngoài ra rồi đẩy vào trong tay Cát Tường, thấy cô ngoan ngoãn nhẹ nhàng cắn một miếng, nụ cười trên mặt bà ấy càng tươi hơn.
Lưu Tuệ và chồng kết hôn cũng không được coi là sớm, còn chưa kịp sinh con thì đã đi học đại học.
Chờ đến khi hai vợ chồng tốt nghiệp đại học thì Cát Binh đã ba mươi sáu, Lưu Tuệ cũng ba mươi lăm tuổi rồi.
Sau khi có một công việc nhà nước ổn định, hai vợ chồng bà một lòng muốn có một đứa con, thậm chí vì để chăm sóc gia đình được tốt hơn