Triệu Tiểu Mai có chút không vui vẻ nói: "La Tiếu em đừng quên, trong thôn này cũng chỉ có gia đình chúng ta gia vẫn tính là có chút quan hệ với em, mượn em một vài thứ thì làm sao?"Nói xong ôm đồ vật liền đi ra ngoài, hai chị em chỉ muốn mau mau đem đồ vật về nhà, căn bản không có chú ý mấy người thôn dân từ bên trên sườn dốc đang xuống tới.
Bọn họ nghĩ chỉ cần đồ vật tiến vào nhà mình, bọn họ không thừa nhận là tốt rồi, La Tiếu là một cô nhi, năng lực làm sao bằng nhà họ Triệu bọn họ.
Nhưng bọn họ sai rồi, La Tiếu không quen tật xấu này của bọn họ, chờ hai người bọn họ chạy ra cửa lớn lại đi về phía trước hai, ba mét, La Tiếu rống cổ họng hô: "Ăn cướp, cướp đồ.
Người nhà họ Triệu không để cho người ta sống, mọi người mau đến xem, chị em nhà họ Triệu cướp đồ vật, ngay cả một cô nhi cũng không buông tha.
"La Tiếu sớm tìm ra một đoạn hành nhỏ ở trong không gian, bỏ vào trong tay nặn ra chất lỏng, nhắm mắt lại quẹt vào một vệt, nước mắt tuông ào ào.
Chính vào lúc này, đại đội trưởng và cán bộ trong thôn tan làm đi đến cửa thôn, nghe được âm thanh này đều dừng bước.
Giọng của La Tiếu lanh lảnh có thể xướng cao âm, một trận la này khiến cho thôn dân trên đất phần trăm trong thôn đều vây quanh xem trò vui.
Lần này hai chị em nhà họ Triệu tiến cũng không được lui cũng không xong, nhìn người tụ tập đến, có chút không đất dung thân.
Mấy người từ trên núi xuống thì có Lý Tú Lan miệng rộng, Lý Tú Lan người này chính là không nhìn nổi nhà người khác tốt, trước đó vài ngày con trai nhà họ Triệu bị người ta mang đi, tuy nhiên lấy được của người ta hai trăm đồng tiền, trong lòng đang bất bình lắm.
Liền há mồm nói: "Hai cô con gái nhà họ Triệu này thật là hay, La Tiếu người ta đã nói là không cho mượn, lại ôm lấy muốn chạy, còn luôn miệng nói cái gì trong thôn này La Tiếu có chút quan hệ với nhà họ Triệu, mượn một vài thứ thì có sao.
Thật đúng là mặt dày, bắt nạt một cô nhi người ta mà cũng không cảm thấy ngại.
"La Tiếu vốn đang hung hăng giả khóc đã tốt lắm rồi, bây giờ lại có người ủng hộ,