Trong phòng liên tiếp phát thức ăn cho chó Đồng Hân không chịu được lẩn đi thật xa, cầm sách thiếu nhi ngồi ở trên xích đu dưới hành lang lật sách.
Nói là đang đọc sách thiếu nhi, không bằng nói cô đang tắm nắng, trước phòng trồng mấy cây táo, ánh mặt trời xuyên thấu qua nhỏ vụn lá xanh rắc loang lổ lỗ chỗ vệt sáng, gió nhẹ vừa qua, vệt sáng chập chờn, ánh mắt xuyên qua ngọn cây, là xanh thẳm không có giới hạn bầu trời.
Đồng Hân dơ tay che lại ánh mặt trời chiếu vào mắt, hơi hơi chớp mắt, thích ý than thở một tiếng, "Thật là thoải mái!"
Tứ sau khi tốt nghiệp ra trường, vẫn luôn vùi đầu vào công việc, vì kế sinh nhai bôn ba, ngóng trông ngày nào đó tích góp đến tiền, có thể sớm tiến vào cuộc sống về hưu, không nghĩ tới hiện tại trước trải qua về hưu sinh hoạt.
Làm đứa nhỏ năm tuổi, mỗi ngày chỉ cần ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thời gian nhàn rỗi rất nhiều, cũng không có người lớn sinh tồn áp lực, cuộc sống quả thực không cần quá vui vẻ!
Giữa lúc cô nhàn nhã tắm nắng, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân, có người hướng phía nhà cô đi đến, còn không chỉ một cái.
Cô ngồi thẳng người, hướng lối vào nhà mình nhìn lên, chỉ thấy là đại bá Đồng Thành Hoành về đến nhà, đi theo hắn là một cô gái trẻ chân có chút thọt, lớn lên một trương mặt nhọn, da dẻ thiên bạch, thân cao vừa phải, ăn mặc rất hợp mốt, vừa nhìn chính là người thành phố.
"Hân Hân, mau gọi a di," Đồng Thành Hoành nhìn thấy Đồng Hân ngồi ở dưới hành lang, cười vẫy tay nói: "Đây là ngươi Tuyết Nhi a di."
Đồng Hân đứng dậy, đáng yêu dễ thương hô một câu, "Con chào a di."
Đôi mắt to nhịn không được tò mò đánh giá vị Tuyết Nhi a di này, đây chính là dáng vẻ đại bá mẫu lúc tuổi còn trẻ a! Tuy nói năm tháng là con dao giết lợn, nhưng duy nhất thay đổi không được chính là trên mặt đại bá mẫu vô tình hay cố ý toát ra chút cảm giác ưu việt.
Lớn tuổi là như vậy, quả nhiên khi còn trẻ cũng là như vậy.
"Đến, đây là kẹo cho con," Chu Tuyết nhét một nắm lớn kẹo vào trong tay Đồng Hân, phát hiện Đồng Hân tay nhỏ căn bản không cầm được, liền đem phần lớn nhét vào trong túi váy nhỏ của Đồng Hân, nhét đến tràn đầy, cô ta lập tức nhẹ nhàng đưa tay, nhanh chóng ở trên Đồng Hân đầu nhỏ sờ s0ạng, "Ngoan lắm!"
Nụ cười trên mặt không đạt tới đáy mắt, thậm chí sau khi sờ qua Đồng Hân đầu nhỏ, còn len lén cầm ra một cái bình xịt nhỏ, ở trên bàn tay loạn phun, lấy khăn tay lau khô ráo.
Đồng Hân nhìn đến con mắt trợn tròn, không đến nỗi như vậy đi, sáng sớm hôm nay cô mới bị má chụp tới tẩy qua, lại không giống những đứa trẻ khác ở trên đất lăn qua lộn lại, mới không có dơ đâu!
"Đi thôi," Chu Tuyết cười kéo lấy Đồng Thành Hoành cánh tay, cười nói: "Dẫn em đi gặp ba mẹ anh, còn có những người khác nữa."
* * *
Người nhà Đồng gia đều tụ họp đông đủ, bao gồm cả nhị tỷ Đồng Thành Ngọc đã gả đi, thậm chí ngay cả chồng Đồng Thành Ngọc cũng cùng đến, chính là vì xem bạn gái sắp cưới của đại ca.
Cứ việc Chu Tuyết trên người có chút cảm giác ưu việt nhưng lần đầu tiên đến nhà bái phỏng, cô ta biểu hiện vẫn là cực kỳ khéo léo, không chỉ có cho ba mẹ tương lai mua lễ vật, hơn nữa còn cho các em trai em gái của đại bá chuẩn bị lễ vật.
Gặp qua người, câu khách sáo cũng đã nói.
Sau đó, Đồng Thành Hoành đơn độc đi vào buồng trong cùng cha mẹ có chuyện thương lượng, phòng nơi đó vừa đóng cửa đã lâu đều không mở.
Đồng Hân cha mẹ ở trong nhà này từ trước đến nay không phải nhân vật có tồn tại cảm, yên lặng liếc mắt nhìn đại tẩu tương lai, hai vợ chồng liền tiến vào nhà bếp bận rộn, chuẩn bị kỹ càng món ăn chiêu đãi khách.
Nhị cô thay bọn họ xuất đầu, bắt chéo hai chân một bên cùng Chu Tuyết chuyện phiếm, một bên chờ ba mẹ bọn họ từ trong phòng đi ra.
Xem tình hình này, là chuyện tốt sắp tới a!
Sắp đến giờ ăn cơm, Đồng Thành Hoành bọn họ cuối cùng từ buồng trong đi ra, xem Đồng Kiến Nghiệp cùng Quách Xuân Hoa đối Chu Tuyết thái độ nhiệt tình hơn so với trước, giờ khắc này càng ân cần, đối Chu Tuyết nhịn không được hỏi han ân cần, càng là trực tiếp xuất ra một cái hồng bao, xem độ dày này, hồng bao chắc còn không nhỏ.
"Đến, tiểu Tuyết, cái đùi gà này cho con, nhiều bồi bổ thân thể." Quách Xuân Hoa còn ân cần cho Chu Tuyết gắp thức ăn, "Con xem con gầy như vậy nên ăn nhiều thịt, đừng tin cái gì mà gầy mới đẹp."
"Cảm ơn a di," Chu Tuyết mỉm cười, ánh mắt rơi vào cái đũa Quách Xuân Hoa dùng qua, khóe mắt không nhịn được hung hăng co rút một cái, rất nhanh vẫn là gắp lên đùi gà cắn một cái, còn tán dương: "Ăn rất ngon!"
"Thích ăn liền ăn nhiều một chút, vẫn còn nhiều!" Quách Xuân Hoa cười đến híp cả mắt.
Nhị cô phu ở trên bàn cơm tính cách phóng khoáng, tổng phải uống mấy chén rượu, cơm tối còn chưa ăn bao nhiêu hắn đã rót được mấy chén rượu vào bụng.
Đúng lúc đại tẩu tương lai tới nhà, chính là cơ hội tốt để uống rượu, chỉ thấy hắn rót hai chén rượu, một chén đưa cho Đồng Thành Hoành, một chén đưa cho Chu Tuyết, lại bưng lên chén của mình, nói: "Đại ca, đại tẩu tương lai, ta mời các ngươi một chén, sớm chúc mừng việc tốt sắp tới của các ngươi!"
Hắn vừa mới nói xong, chén rượu trước mặt Chu Tuyết liền bị Quách Xuân Hoa lấy đi, Quách Xuân Hoa giơ tay một cái tát vỗ vào trên cánh tay bưng rượu của nhị cô phu Vọng Đại Điền, quát lên: "Uống cái gì rượu? Muốn uống ngươi tự mình uống đừng lôi kéo chị dâu ngươi uống, nó không thể uống rượu."
Vọng Đại Điền mạnh miệng nói: "Liền uống một chén rượu, còn có thể say?"
Thấy Vọng Đại Điền một bộ mượn rượu làm càn dáng vẻ, Quách Xuân Hoa tức giận nói: "Chị dâu ngươi mang thai đương nhiên là không thể uống rượu."
"Mang thai?" Nhị cô Đồng Thành Ngọc kinh ngạc lên tiếng, "Đây là chuyện tốt nha? Sao không nói sớm?"
Ánh mắt của mọi người dồn dập nhìn về
Hướng Chu Tuyết làm khuôn mặt trắng của Chu Tuyết hồng thấu lên, trên mặt ngượng ngùng, dưới gầm bàn nhưng giơ chân mạnh mẽ giẫm chân Đồng Thành Hoành.
Đồng Thành Hoành bận bịu nói: "Cũng không có ý định gạt mọi người, chỉ là không đến ba tháng, vì thế mới chỉ cùng ba mẹ nói."
"Là ta không đúng," Vọng Đại Điền hắc hắc cười, "Mang thai xác thực không nên uống rượu, như vậy đi, vì bù đắp ta vừa nãy hồ đồ, đợi lát nữa đến tiệm táp hóa của chúng ta lấy một hộp sữa bò đi, thai phụ uống sữa tươi nhưng tốt cho thân thể."
Lời này nói, Đồng Thành Ngọc liếc mắt nhìn hắn, mặt lộ vẻ không vui, một hộp sữa bò rất đắt a! Tặng một cái mà mạnh tay như vậy, thật đúng là không để ý nhà mình sống chết.
"Được, vậy đợi lát nữa ta liền lên nhà ngươi lấy," tiện nghi lớn như vậy không muốn, Đồng Thành Hoành lại không phải ngốc, huống hồ vốn Chu Tuyết mỗi ngày có thói quen uống sữa tươi, một bình sữa tươi quý muốn mạng, chút tiền lương này của hắn làm sao chịu được như vậy giày vò.
Chính mình đưa sữa bò bị thiệt thòi, nơi này lại không chỉ có một mình nhà cô, nào có đạo lý chỉ có nhà mình chịu thiệt?
Đồng Thành Ngọc cười nhìn về phía tam đệ Đồng Thành Quân, nói: "Thành Quân, cậu đâu? Cậu chuẩn bị đưa cho đại tẩu tương lai lễ vật gì a?"
Đồng Thành Quân đã sớm