Một đời trước, ba ba hời hợt một câu "Sao lại mẹ con bị sẩy thai", hóa ra trên thực tế lại khó như vậy, vì gom góp tiền cho mẹ, ba phải lạy ba mẹ, còn phải ăn nói khép nép vay tiền đại tẩu.
Nhìn Đồng Thành Quân ăn nói khép nép, Chu Tuyết chỉ nhíu nhíu mày, nói: "Tam đệ, không phải tôi không cho cậu mượn, mà là thật không có.
Gia đình tôi vừa mua nhà vừa trang trí, tiền đã sớm hoa đến thất thất bát bát, tuy nói là có thể kiếm tiền, nhưng kiếm tiền cũng phải cần thời gian đúng không? Cậu khó, tôi cũng khó không kém! Cái bụng còn có đứa bé, còn phải lo đến nhưng khoản cần dùng tiền khi sinh con nữa."
Đồng Thành Quân ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, đại tẩu, là em suy nghĩ không chu toàn, quấy rầy tẩu."
"Không có việc gì, cậu cũng là vì em dâu," Chu Tuyết vuốt v e cái bụng, nói: "Em dâu xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng là người sắp làm mẹ, tôi thật tâm khổ sở thay em ấy, chờ nao đại ca cậu xin được ngày nghỉ, hai chúng tôi sẽ cùng nhau đi thăm em ấy, giúp em ấy thư giải một chút tâm tình."
"Vâng," Đồng Thành Quân vừa bất lực vừa bất đắc dĩ gật đầu, "Tẩu tử, em còn phải chạy tới bệnh viện, giờ phải về thu thập đồ đạc, trước không hàn huyên."
Đồng Thành Quân đi vòng vèo trở về trong nhà, từ dưới đáy giường lấy ra một cái rương hành lý, sau đó bắt đầu ba chân bốn thu thập đồ vật vào trên trong rương, thu dọn đại đa số là đồ của bà xã Diệp Tiểu Vân, quần áo thay giặt, hazeline cô thích dùng, dầu gội thơm cố ý mua, còn có khăn lau mặt mới và khăn tắm mới vân vân.
Mà chính hắn, chỉ nhét vào bên trong hai bộ quần áo thay giặt, qua loa xong việc.
Thu thập xong rương hành lý, Đồng Thành Quân không vội vã rời đi, hắn trở về vốn là vì gom góp phí giải phẫu cho vợ.
Hắn để rương hành lý ở trong nhà, cầm lấy đèn pin cầm tay liền đi ra cửa.
"Ba ba," Đồng Hân cũng muốn đi theo, nhưng Đồng Thành Quân đã nhanh chân rời đi, quay đầu lại liếc mắt một cái nói: "Hân Hân con ở nhà xem TV, ba ba đi ra ngoài một lát liền trở về."
Đồng Thành Quân đi tới nhà nhị tỷ Đồng Thành Ngọc, Đồng Thành Ngọc một nhà đang chuẩn bị ngủ, nhìn thấy Đồng Thành Quân tới cửa, hết sức kinh ngạc nói: "Không phải cậu ở bệnh viện sao? Tại sao lại trở về?"
"Nhị tỷ, em -- em về nhà gom góp phí phẫu thuật," Đồng Thành Quân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: "Nhị tỷ, chị nhất định phải giúp em một tay, bệnh tình của Tiểu Vân không thể kéo dài được nữa, nhất định phải làm giải phẫu, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."
Đồng Thành Ngọc không trực tiếp trả lời thỉnh cầu của Đồng Thành Quân, trái lại hỏi: "Em dâu đến cùng là mắc bệnh gì? Đang yên lành sao lại đau bụng, ngay cả đứa bé đều không gánh nổi, thật đúng là đáng sợ."
"U xơ tử c ung, kỳ thực cũng tính là u lành, trong tình huống bình thường nếu cẩn thận khống chế, cũng không ảnh hưởng đến việc mang thai," Đồng Thành Quân khó chịu nói: "Bác sĩ nói, khối u của Tiểu Vân lớn hơn bình thường, ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên mới có dấu hiệu sẩy thai."
"Ai, thực sự là chịu tội! Đang yên lành lại bị bệnh này." Đồng Thành Ngọc thở dài nói: "Chẳng lẽ năm nay cậu chiêu phải tiểu nhân, nao nhàn rỗi, có thể đi miêu thổ địa bái thử xem, hoặc là tìm bà cốt về đuổi tiểu nhân, kêu bà ấy tính toàn thay vợ cậu, nói không chừng có thể đổi vận đấy."
Đồng Thành Quân còn nhớ thương bà xã ở bệnh viện, nào có thời gian ở đây nghe nhị tỷ nói không đâu, lo lắng nói: "Nhị tỷ, cầu xin chị giúp em một chút, phí giải phẫu còn thiếu một ít, chị có thể cho em mượn ba, bốn ngàn không? Chờ em công tác kiếm được tiền, nhất định mau chóng trả cho chị."
"Ai ui, còn kém nhiều vậy sao!" Đồng Thành Ngọc theo bản năng liếc mắt nhìn chồng cô Vọng Đại Điền, nói: "Làm giải phẫu đương nhiên không thể trì hoãn, chỉ là chị thật sự hữu tâm vô lực, ba mẹ cũng biết đến, lúc trước đại ca kết hôn, chị cầm ra hai ngàn khối, nói là mượn, cũng không biết khi nào trả.
Tiệm tạp hóa nhà bọn chị nhìn thì làm ăn khấm khá, kỳ thực cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, trước đó mấy ngày mới nhập một nhóm hàng, đã tiêu hết số tiền trong người rồi."
Đồng Thành Quân há miệng, lời đến yết hầu, không biết nên nói cái gì.
Hắn không nên suy nghĩ nhiều, đều là thân anh chị em, làm sao có đạo lý không giúp, là hắn không gặp may, vừa vặn đụng phải lúc túi tiền của mọi người đang eo ót.
"Vậy, vậy thôi để em lại đi hỏi người khác thử xem," Đồng Thành Quân xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn khi rời đi của Đồng Thành Quân, Đồng Thành Ngọc đến cùng là không đành lòng, đuổi theo, "Tam đệ, cậu từ từ."
"Nhị tỷ?" Con mắt của Đồng Thành Quân lập tức sáng lên, tràn ngập hi vọng.
Đồng Thành Ngọc từ trong túi móc ra một xấp tiền, nhét vào tay Đồng Thành Quân, nói: "Nơi này có năm trăm khối, là số tiền riêng cuối cùng của chị.
Thực sự xin lỗi, nhị tỷ thực sự không năng lực giúp cậu."
Đồng Thành Quân nắm chặt tiền trong tay, "Cảm ơn chị, nhị tỷ."
"Nhị tỷ," Đồng Thành Quân liếc mắt nhìn xe máy ba bánh đình ở bên cạnh, tiểu tâm cẩn thận hỏi: "Có thể cho em mượn xe gắn máy nhà chị đi mấy ngày không? Hiện tại đã muộn, khả năng bắt không được xe."
"Có thể, đương nhiên!"
"Đương nhiên không được!"
Lời của Đồng Thành Ngọc còn chưa nói xong, chỉ nghe nhị tỷ phu Vọng Đại Điền đột nhiên nói chen vào, nói: "Cả ngày hai đầu tôi đều phải chuyển hàng, giao hàng, đều phải dùng đến xe ba bánh.
Cậu lái đi rồi, tôi làm thế nào bây giờ?"
"Trong nhà có xe đạp ba bánh thây?" Đồng Thành Ngọc đánh vào cánh tay chồng mình.
"Cái xe đạp ba bánh cùi ấy có thể kéo được cái gì?" Vọng Đại Điền nhìn Đồng Thành Quân nói: "Hiện giờ đâu đâu cũng có xe gắn máy có thể đi nhờ? Cậu cứ phải mượn cái xe ba bánh cùi nhà tôi sao?"
Đồng Thành Quân miễn cưỡng xả ra một nụ cười, "Nếu anh rể cần dùng, vậy em không mượn nữa.
Nhị tỷ, em đi trước, cảm ơn chị."
Đồng Thành Quân xoay người rời đi, phía sau mơ hồ truyền đến tiếng tranh chấp của hai vợ chồng nhị tỷ.
"Cho em tôi mượn xe máy ba bánh thì có làm sao? Sao anh kẹt xỉ vậy?"
"Đã nói là tôi cần dùng rồi, nếu tôi mà kẹt xỉ ấy, lần trước anh cô kết hôn, cô trực tiếp cầm đi hai ngàn khối, cô có cùng tôi thương lượng không?"
"Lại không phải không trả?"
"Ha ha," Vọng Đại Điền cười gằn: "Trả? Đại ca cô có bao giờ trả