Đến Tăng Ốc Vi thì xuống xe.
Đây là một thôn nhỏ ven biển, xung quanh còn chưa xây dựng nhà cao tầng.
Trong thôn đều là những nhà lầu và nhà mái ngói thấp bé, nối liền thành một mảnh dài.
Cách nơi xuống xe không xa là một chợ đêm, trong đó có bán đồ ăn và quần áo, thậm chí còn có cả sách nhỏ.
Khắp nơi đều là người trẻ tuổi tới làm thuê, cực kỳ náo nhiệt.
Dọc đường đi Diệp Chiêu và em gái không ăn gì, bụng đói reo ùng ục, nên hai chị em đi ăn cơm niêu trước.
Ăn uống xong xuôi, bọn họ mua quần áo ngay trong chợ đêm.
Cô xách theo một bộ đồ để thay khi tắm giặt, nhưng Tiểu Cầm thì không.
Tiểu Cầm cứ sợ chị dùng hết tiền, nên lúc mua quần áo con bé không dám chọn đồ tốt, cứ đồ rẻ mà chọn.
Diệp Chiêu thì khác, cô muốn đồ tốt, nhưng quần áo trong chợ đêm cũng chẳng tốt lắm, nên cô đành mua hai bộ cho Tiểu Cầm dùng tạm trước.
Sau khi gói quần áo xong, Diệp Chiêu nghĩ, vẫn cứ phải tìm nhà nghỉ dừng chân, mai đi thuê phòng sau.
Diệp Chiêu vừa đi được vài bước thì đột nhiên bị người vỗ vai.
Cô quay đầu, thấy hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc khá hợp mốt đứng phái sau, một trong số đó vui mừng kêu lên: "Diệp Tiểu Chiêu, đúng là cậu thật.
"Diệp Chiêu ngây người, mới bởi được thông tin từ trong trí nhớ của nguyên thân.
Đây là bạn học tiểu học và cấp hai Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt của cô.
Hai người đều uốn tóc, đi giày ba phân dạo phố.
"Không nhận ra bọn tôi à? Tôi là