Trong lòng Diệp Chiêu bực bội như muốn trút ra, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của bé chim cút mà cô không nỡ lòng mắng mỏ.
Cô đành kìm nén xuống, mắng Tiểu Cầm vài câu.
Tiểu Cầm đảm bảo sau này không đi nhặt ve chai nữa thì cô mới thôi.
Nghĩ lại thì vẫn nợ Bking một ơn huệ, Diệp Chiêu bèn khó hiểu: "Em nhặt những mẩu sắt này còn chưa đủ trả ơn huệ ấy!"Tiểu Cầm lập tức nói với vẻ mặt sùng bái: "Anh trai là người tốt, anh ấy giỏi lắm, có một tên xấu xa muốn tới cướp sắt của em, mà anh trai chỉ hai ba cái đã đuổi người ta đi rồi.
"Thôn bá mà không lợi hại ư?Diệp Chiêu trừng em gái một cái, luôn mồm gọi anh trai, nghe thân thiết quá đấy.
***Sáng sớm hôm sau, Diệp Chiêu dậy định đi đồn công an làm chứng minh thư.
Nào ngờ người chuyện làm hộ tịch không ở, bảo cô chiều hãy tới.
Diệp Chiêu đành phải ăn trưa xong mới đi.
Chứng minh thư thì làm nhanh thôi, nhưng phải chờ mười ngày mới lấy được.
Diệp Chiêu làm giấy chứng minh thư tạm thời trước.
Ra khỏi đồn công an, cô mở sổ ghi điện thoại gọi cho chú Tô Ứng Dân, bạn thân của ba cô.
Tô Ứng Dân và Diệp Định Quốc là thanh niên trí thức từ Uyển thành xuống vùng quê.
Năm đó bọn họ không nhận được suất về thành phố, ở lại làng chài nhỏ này đâm ra trong cái rủi có cái may, gặp được cơ hội cải cách mở cửa.
Làng chài nhỏ biến thành đặc khu kinh tế, bọn họ nằm trong nhóm những người tham gia kinh doanh làm giàu sớm nhất.
Diệp Định Quốc dựa vào buôn vỏ hàu lời được một khoản tiền, sau