Diệp Định Quốc xấu hổ cười và nhường chỗ.
Mấy năm nay, đừng nói người dân trong thôn, đến cả lãnh đạo của khu vực này cũng phải nể mặt ông ta đôi phần.
Nhưng đối mặt với một ông già cổ hủ như thế này thì dù bạn có quyền thế đến mấy cũng chẳng làm gì được.
Thư ký Lưu bưng nước trà vào, hiệu trưởng Giả xua tay nói không khát, ông ta còn muốn để dành bụng uống canh thịt viên.
Tô Ứng Dân kéo Diệp Chiêu đến giới thiệu:"Đây chính là con bé học trò mà tôi đã kể cho ngài nghe rồi ấy, bị bệnh nên không kịp thi đại học, hộ khẩu của con bé ở đây, đang nghĩ không biết có thể đến trung học Dục Tân học lại được không?"Hiệu trưởng Giả không ngước mắt nhìn Diệp Chiêu, ông ta đeo cặp kính lão đeo trên cổ, đang chăm chú đọc cuốn sách hướng dẫn đồ chơi bằng tiếng Anh để trên bàn.
Ông ta dùng tiếng phổ thông lơ lớ hỏi Tô Ứng Dân: "Thi đại học được bao nhiêu điểm?"Ông lão này hoàn toàn không nghe lời Tô Ứng Dân vừa nói, làm Tô Ứng Dân phải giải thích một lần nữa:"Không tham gia kỳ thi đại học, không có thành tích thi tốt nghiệp.
Có điều con bé này rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
"Diệp Định Quốc vì bị hiệu trưởng Giả làm lơ, vả lại ông ta vốn không quan tâm tới việc học hành của Diệp Chiêu nên chỉ ngồi một bên không nói năng gì.
Hiệu trưởng Giả dùng sách hướng dẫn khẽ phủi tay áo: "À, vậy thì không quan trọng.
Học bên khoa học xã hội hay tự nhiên?""Xã hội