Diệp Chiêu không quan tâm ý nghĩ của bọn họ lắm, cô trở về chủ đề cũ, "Con muốn học khối tự nhiên.
"Tô Ứng Dân lặng lẽ chớp mắt với Diệp Chiêu vài cái, ra hiệu cho cô không nên nói nữa, ông ta sẽ nghĩ biện pháp.
Sau đó ông ta quay sang cười đầy áy náy với hiệu trưởng Giả: "Bọn trẻ bây giờ đều có chính kiến của mình, người lớn không an bài nổi.
"Hiệu trưởng Giả khoát tay không đồng ý: "Có chính kiến mới tốt, chỉ kẻ ngu mới để mặc cho người định đoạt.
"Vị hiệu trưởng này khá thú vị đấy.
Diệp Chiêu nhân cơ hội làm quen với vị hiệu trưởng sành ăn này: "Hiệu trưởng có ăn long nhãn không? Thứ này ngọt lắm, có vị hoa quế.
"Ông già híp mắt nhìn qua, ông ta đã ăn nhiều chủng loại long nhãn rồi, có gì lạ lẫm.
Nhưng thấy Diệp Chiêu ăn say sưa làm ông ta không khỏi tò mò: "Ngon không?""Tuy rằng hạt to thịt mỏng nhưng mùi vị rất đặc biệt, cháu chưa từng ăn loại long nhãn nào ngon như thế này.
"Diệp Chiêu đưa cho hiệu trưởng Giả vài chùm, "Ông ăn thử sẽ biết.
"Hiệu trưởng Giả cầm long nhãn mà nửa tin nửa ngờ.
Ông ta ăn một quả, đúng là rất ngon, bèn giơ ngón tay cái lên: "Tiên phẩm!"Tô Ứng Dân vội nói: "Đây là cây long nhãn vị quế chính tông tôi đem về từ đảo Thiên Tuế.
Toàn bộ Thâm Quyến cũng chỉ còn lại mấy cây thôi.
""Vải vị quế ta ăn nhiều rồi, vẫn là lần đầu ăn long nhãn vị quế.
"Diệp Chiêu đem nửa rổ nhãn còn lại bưng đến